Khi Trương Từ Hiểu đến phủ tam công chúa thì không gặp được Tôn Từ Y.
Chàng đã sớm thay ra bộ y phục khác:
"Vậy nàng ấy đâu?"
"Phu nhân vì mệt mỏi nên đã đi ngủ trước rồi.
Đêm tân hôn mà Tướng quân chạy đi chạy lại làm gì thế?"
Nhưng chàng không để tâm đến câu hỏi của Cố Du Xuân:
"Có thể để ta nhìn một lúc không? Ta hứa chỉ cần nhìn thấy nàng ta sẽ rời đi ngay, sẽ không làm phiền tam công chúa quá lâu"
Sự kiên định của Trương Từ Hiểu chỉ khiến tam công chúa khó xử:
"Không được, mình không được để hắn vào.
Phu nhân đã nói tạm thời không thể để hắn tiếp xúc với cô ấy" Nàng nghĩ thầm
Trương Từ Hiểu tò mò nhìn vẻ mặt đang dần lạnh toát của Cố Du Xuân:
"Công chúa, người nghĩ gì thế? Có phải nàng ấy đang giận ta không?"
"Chắc là đang giận huynh, nãy ta đã gõ cửa rồi nhưng cô ấy không đáp.
Huynh cứ về trước, ngày mai đến đón phu nhân về"
"Ta chỉ là muốn nhìn một cái thôi, nhìn một cái chắc không quá đáng chứ?"
Với tình hình này nếu Trương Từ Hiểu mà không thấy Tôn Từ Y chắc sẽ không chịu về nhà.
"Được rồi, đứng từ xa, nhìn một cái thôi"
Cố Du Xuân bất lực dẫn người đến phòng của Tôn Từ Y.
Chàng đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong.
Lúc này cô sớm đã say giấc, nhìn vẻ mặt không có gì khác lạ.
Trương Từ Hiểu thở phào, cũng không biết cảm giác bất an đến từ đâu.
"Được rồi chứ? Giờ thì đi về với tân nương tử của huynh đi" Nàng đẩy lưng Trương Từ Hiểu
Nhưng chàng lại không nhúc nhích mà còn nheo mày không hài lòng mà đòi hỏi thêm:
"Có thể cho ta nhìn gần thêm chút nữa không? Thế này thì xa quá"
"Đủ rồi đấy, hôm nay cô ấy không vui mà.
Mau quay về đi"
Vì bị xua đuổi nên chàng bắt buộc phải rời đi, cũng quên mất là còn chưa gặp qua Cố Dĩ An.
Sáng hôm sau, Tôn Từ Y vừa tỉnh giấc đã vận công để ổn định bóng đen trong cơ thể.
Lúc này thì vẫn còn bình thường, hình như nó không có ý định làm khó cô.
"Phu nhân, cô thấy cơ thể sao rồi?" Cố Du Xuân bước vào phòng, thấy cô đang vận công cũng lại gần giúp đỡ
Có Cố Du Xuân cô thấy thoải mái hơn nhiều, hai luồng pháp lực bao quanh cô vừa nóng vừa lạnh rồi cũng kết thúc.
"Đa tạ công chúa, ta thấy ổn.
Hình như bóng đen này không có ý quấy phá ta như lúc ở trong cơ thể Thành vương điện hạ" Cô nói
"Vậy thì tốt, ta không có sức mạnh kim long như nhị tỷ nên không thể giúp cô.
Sau khi về phủ cô nên tìm nhị tỷ để tỷ ấy giúp"
Số ít người mang trong mình dòng máu hoàng thất sẽ sở hữu sức mạnh của loài rồng, mà sức mạnh long nhân này lại là khắc tinh của bóng đen, trong đó có nhị công chúa và Khải vương gia, cũng may khi viết tiểu thuyết cô còn biết mở đường sống cho mình sau này.
Nhưng không may Cố Dĩ An lại không sở hữu sức mạnh cao quý này...
Cố Dĩ An chạy vào, có vẻ hắn đã hồi phục sức khỏe:
"Từ Y, cô sao rồi?"
Hắn đang vô cùng lo lắng sau khi biết Tôn Từ Y đã thay mình nhận lấy bóng đen kia.
Sợ rằng cô sẽ bị hành hạ đến mất mạng.
"Ta không sao, huynh đừng lo.
Bóng đen cũng khá ngoan đấy chứ" Cô ngây thơ cười
"Cô ngốc quá, sao lại thay ta chịu tất cả chứ? Có biết ta thấy áy náy lắm không?"
"Tối qua là vì cứu ta nên bóng đen mới phản phệ, đã khiến huynh suýt mất mạng.
Sao ta có thể để huynh chết vì ta chứ?"
Cả bọn đều im lặng, không gian thật yên tĩnh.
Cô nghĩ thầm:
"Hơn nữa đều tại ta huynh mới bị bóng đen nhập"
Cố Du Xuân lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
"Thôi được rồi, hai người đừng thấy khó xử nữa.
Trương Tướng quân mới sáng sớm đã chờ sẵn bên ngoài, cô mau chuẩn bị rồi quay về với phu quân đi.
Đêm qua hắn có đến tìm cô, nhưng nhớ lời cô dặn ta không cho hắn vào"
"Đa tạ công chúa"
"Đa tạ gì chứ? Cô có công cứu tam hoàng huynh của ta đấy.
Mau về nhà, ăn uống bổ dưỡng thật tốt"
Một lúc sau, Tôn Từ Y thay y phục và bước ra, Trương Từ Hiểu đã đứng bên ngoài chờ sẵn.
Nhưng khi chàng muốn nắm lấy tay phu nhân thì cô lại tránh đi.
"Nàng sao thế? Giận ta vì chuyện thành thân sao?"
"Không phải, chỉ là buổi sáng thế này ta không muốn nắm tay.
Chúng ta mau quay về đi" Cô cười trừ
"Được rồi, chúng ta cùng quay về"
Tôn Từ Y luôn tránh né những hành động đụng chạm của Trương Từ Hiểu, đến cả lúc xuống xe ngựa cũng bỏ qua sự quan tâm của chàng.
Cô sợ chàng sẽ phát hiện ra mình thay Cố Dĩ An làm vật chứa bóng đen vì trước đây cô đã từng hứa sẽ không làm chuyện gì khiến chàng lo lắng nữa.
Cố Nhược Nhiên đã đổi trang phục, kiểu tóc và cài tóc mới, nàng bắt buộc không được ăn mặc lộng lẫy hơn Tôn Từ Y.
Nhưng nhìn thế nào nàng vẫn có phần xinh đẹp hơn.
Theo quy tắc, vào buổi sớm nàng phải dâng trà cho Thừa tướng và phu nhân.
Mọi việc đang diễn ra rất suôn sẻ cho đến khi tách trà đến tay Tôn Từ Y:
"Mời phu nhân dùng trà"
Tôn Từ Y lại không thể bỏ thói quen thường ngày mà khách sáo từ chối:
"Công chúa, cái này...ta không thể nhận"
Trương Thừa tướng và Trương Thuần Ninh ngồi cạnh đó không khỏi sửng sốt, ông phải lên tiếng nhắc nhở:
"Từ Y, đây chính là quy tắc.
Giờ không còn phân biệt công chúa gì nữa, con cứ nhận đi"
Cô bèn e ngại nhận lấy tách trà, Cố Nhược Nhiên khẽ thở ra.
Không biết mấy cái quy tắc này còn ràng buộc người ta đến khi nào nữa.
Trong nguyên tác, Trương Thừa tướng cũng không thích Cố Nhược Nhiên, ông luôn cho rằng nàng ấy là con gái của hoàng thượng mà ghét bỏ, so với những gì mà hoàng thượng đối xử với Trương gia.
Sau khi dâng trà Tôn Từ Y cùng Cố Nhược Nhiên cùng đến vườn hoa ngắm cảnh:
"Phu nhân, lần sau cô vẫn là nên rút kinh nhiệm.
Sau này không nên gọi ta là công chúa, cô có thể gọi tên của ta"
"Làm sao mà thay đổi được, ta vốn đã quen gọi như vậy rồi.
Dù sao người vẫn là công chúa"
Cố Nhược Nhiên mỉm cười, trong lòng nàng vẫn luôn suy nghĩ về Cố Dĩ An.
"Phu nhân, đa tạ cô"
"Sao lại đa tạ ta?" Cô nheo mày khó hiểu
"Cô không nhỏ mọn nên đã cứu ta nhiều lần.
Nếu đổi lại là người khác sẽ ghen đến phát điên, lần này không có Tướng quân, không biết ta sẽ bị gả đến nơi xa xôi nào nữa.
Đa tạ vì sự rộng lượng của cô"
"Công chúa nói gì vậy chứ? Chúng ta là bằng hữu, ta không giúp người thì giúp ai?"
Đột nhiên nàng lại thấy được một luồng khí màu đen bao quanh Tôn Từ Y, trong chớp mắt thứ đó đã biến mất.
"Phu nhân, ta thấy cơ thể cô có sự khác biệt.
Cô có thể đưa tay cho ta không?"
"Có gì khác biệt chứ.
Ta còn phải đến Phượng Tịch Lầu, ta đi trước"
Vì sợ bị nhìn ra nên cô nhanh chóng rời đi.
Cố Nhược Nhiên không khỏi tò mò nhưng cũng không nghĩ trong có thể cô có bóng đen.
Lúc này Cố Khải Ngôn, Trương Từ Hiểu và Trần Cảnh Liêm đang ở trong sân bàn chuyện gì đó.
Cô muốn nhanh chóng rời đi, còn chưa kịp ra khỏi phủ thì cô đã bị Cố Khải Ngôn chặn đường:
"Bảo bối, hai cha con ta đã lâu không gặp nhau rồi, con không nhớ ta sao?"
"Con tất nhiên là nhớ rồi"
Trương Từ Hiểu đứng bên cạnh nhanh chóng nhận ra Tôn Từ Y có điểm khác thường.
Từ hành động có thể thấy cô đang tránh né người khác.
Chàng nắm lấy tay phu nhân mình mà cảm nhận, một luồng khí lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể cô.
Tôn Từ Y biết không thể giấu được rồi, khi phát hiện trong người cô có thứ gì, chàng không nói nên lời:
"Tôn Từ Y, nàng..."
Thấy thần sắc của Trương Từ Hiểu, Cố Khải Ngôn hiểu ra vấn đề nghiêm trọng liền nắm lấy tay con gái, luồng khí màu đen bao bọc lấy tay ngài rồi nhanh chóng tan biến:
"Bảo bối, sao trong người con lại có bóng đen?"
"Con..."
Đúng lúc Cố Dĩ An lại bước đến, thấy Tôn Từ Y đang khó xử nên hắn mới muốn giải vây giúp.
Trương Từ Hiểu đảo mắt qua phía Cố Dĩ An, chàng buông tay Tôn Từ Y ra rồi tiến đến chỗ hắn, lại cảm nhận được trong người hắn không có bóng đen.
Như không tin vào kết quả trước mắt, chàng hung dữ kéo lấy cổ áo hắn:
"Cố Dĩ An, bóng đen trong người huynh đâu?"
Hắn không biết nên đáp lại thế nào, Tôn Từ Y thấy mọi chuyện không ổn nên nhanh chóng chạy lại kéo phu quân ra:
"Trương Từ Hiểu, không được động thủ với Lạc Lạc.
Như chàng thấy rồi đấy, bóng đen...ở trong người ta"
Câu nói thừa nhận của cô khiến mọi người đều kinh ngạc, biết là nguy hiểm vậy mà cô có thể vì người khác mà hi sinh thân mình.
Cố Khải Ngôn bất lực thở dài.
"Nàng có nhớ nàng đã hứa gì với ta không?" Trương Từ Hiểu giữ chặt hai bả vai Tôn Từ Y
"Ta nhớ...Sau này ta sẽ nghe lời chàng"
Trần Cảnh Liêm cũng hiểu ra vấn đề, chàng lên tiếng:
"Ta đoán khi đó bóng đen phản phệ trong cơ thể của Thành vương điện hạ, phu nhân không nhìn nổi cảnh này nên mới ra tay giúp đỡ"
Trương Từ Hiểu buông đối phương ra, hai tay vô lực buông thõng:
"Nàng có thể bàn với ta trước mà, tại sao lại hành động như vậy?"
"Nếu lúc đó chàng là ta chàng cũng sẽ hành động như thế thôi.
Chỉ có ta mới có thể cứu Lạc Lạc vào lúc đó" Cô nhìn thẳng vào mắt chàng, kiên định không thay đổi
Trương Từ Hiểu đưa mắt nhìn về phía Cố Khải Ngôn, giờ ngài như là một tia hi vọng cuối cùng với chàng:
"Khải vương gia, liệu ngài có cách nào để loại trừ bóng đen ra khỏi người nàng ấy không?"
"Không cần hỏi, nó là con gái bảo bối của ta, ta sẽ tìm cách áp chế trước.
Cách tiêu diệt chắc phải từ từ tìm hiểu rồi" Ngài cuộn chặt hai tay, hình như cũng đã hết cách nên chỉ có thể tìm lời bào chữa
Tôn Từ Y buồn rầu cúi gằm, vì cô mà mọi người đều phiền não.
Thấy được tâm trạng của phu nhân không tốt, Trương Từ Hiểu nhanh chóng an ủi:
"Nàng đừng sợ, ta và mọi người sẽ tìm cách để đẩy bóng đen ra khỏi cơ thể nàng.
Ta biết nàng là vì nôn nóng cứu người nên mới tùy cơ ứng biến, nhưng lần sau nàng phải nói cho ta biết đấy"
"Ta biết rồi"
Thời gian cứ vậy mà trôi qua...
Cố Nhược Nhiên lúc này đang đọc sách để tìm hiểu thêm về các loại thảo dược.
Vậy mà nàng không để ý một bóng người xuất hiện phía sau, người đó từ từ kéo quyển sách sang một bên:
"Đừng làm phiền ta đọc sách"
"Xem ra sách còn có giá trị cao hơn phu quân của nàng đấy"
Nghe giọng nói quen thuộc Cố Nhược Nhiên quay lưng lại xem, thì ra là Cố Dĩ An.
Nàng chưa gì đã ôm chầm lấy đối phương không muốn buông ra:
"Cuối cùng chàng cũng về rồi, người ta nhớ chàng muốn chết đấy"
"Ta cũng nhớ nàng nữa"
Cố Nhược Nhiên buông hắn ra để nhìn kĩ hơn:
"Sao lại gầy đi rồi? Bóng đen trong người chàng đâu?"
"Đêm qua bóng đen đã phản phệ, ta suýt thì mất mạng, chính Từ Y đã xả thân dùng thân mình chứa bóng đen"
Khoan nói đến Tôn Từ Y, Cố Nhược Nhiên nhìn lại phu quân một lần nữa:
"Chàng thấy cơ thể thế nào? Có chỗ nào bất ổn không?"
"Ta thấy rất khỏe, giờ mọi người đều đang lo cho Từ Y"
"Cũng đúng, cơ thể cô ấy cũng yếu ớt, vậy mà giờ đây lại chứa thêm thứ tà dị này, sợ là không chịu được"