Tôn Từ Y lập tức phản đối lời nói của Trương Từ Hiểu:
"Chàng không được nghĩ như vậy.
Hoàng Vệ Quân khó khăn lắm mới được người dân tin tưởng lại, không có ai làm tốt hơn chàng đâu"
Trương Từ Hiểu vén những sợi tóc rũ rượi trên mặt cô sang một bên:
"Được rồi, ta nghe lời nàng.
Nhưng bây giờ nàng phải đi ngủ đã, muộn lắm rồi"
Nhưng khi chàng quay đi, Tôn Từ Y lại nhanh chóng ôm lấy chàng:
"Nàng sao thế?"
"Ta..." Cô ấp úng: "Ta biết mình cầu xin tình yêu của chàng, lại muốn chàng phải chung tình với mình ta...nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, ta cũng quá tham lam rồi.
Nhưng mà ta không thể để mất chàng"
Trương Từ Hiểu mỉm cười, chàng rất vui khi phu nhân không muốn mất mình.
"Người ta nói không nên tham lam, nhưng ta thích kiểu tham lam này của nàng đấy."
Tôn Từ Y ngước nhìn phu quân lại thấy đối phương hình như đang vui vẻ:
"Chàng...thích sao?"
"Ta mong còn không được.
Không phải nói nàng phải giữ ta thật kĩ à?"
"Chàng kể từ nào mà lại xấu xa thế hả?"
"Chúng ta là phu thê, phải đồng lòng với nhau.
Có những chuyện khó khăn quá nàng nên chia sẻ với ta, ta sẽ giúp nàng"
Có câu này Tôn Từ Y cũng thấy yên tâm phần nào, cô gật đầu.
"Mau đi ngủ thôi, ta ôm nàng ngủ được không?" Trương Từ Hiểu nhìn cô mà thăm dò
"Đi ngủ thôi"
Vậy là cả đêm đó Trương Từ Hiểu ôm Tôn Từ Y trong lòng mà say giấc, còn Tôn Từ Y lại không thể chợp mắt nổi.
Khó khăn lắm thì mặt trời mới xuất hiện...
Sau khi ăn sáng, Trương Từ Hiểu đã đến quân doanh, còn Tôn Từ Y lại phải lao đầu vào những công việc trong phủ.
Vì lễ thành hôn của Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên sẽ diễn ra trong ít ngày tới nên cần phải chuẩn bị nhanh chóng nhưng không được sơ sài, mọi việc cũng nặng nề hơn.
Trong lúc đó Trương Thừa tướng cũng ngồi cạnh xử lí giúp cô một số việc, ông nhìn con dâu với vẻ mặt e ngại:
"Từ Y, về việc thành thân con không cần phải nhúng tay vào việc đâu, cứ để ta"
Ông là sợ con dâu sẽ đau lòng.
Đúng là cô có đau và khó chịu một chút nhưng vẫn có thể kiềm chế, cô có thể nghĩ theo hướng tích cực vì Cố Nhược Nhiên thích Cố Dĩ An.
"Cha, con không sao.
Con biết công vụ của người cũng không ít, mấy chuyện trong phủ cứ để con là được" Tôn Từ Y cố rặn ra một nụ cười
"Thiệt thòi cho con rồi, đều tại tên nghịch tử này."
"Người đừng nặng lời với chàng ấy, chỉ là hoàn cảnh nuôi dưỡng tính cách con người thôi"
Vừa nghe đã biết Tôn Từ Y là đang có ý nói Trương Từ Hiểu thành ra như vậy đều do ông cả:
"Từ Y, con vậy mà còn nói giúp nó sao?"
"Con không nói giúp, đó là sự thật mà"
Trương Thừa tướng thở dài, ông cũng không biết nên nói gì thêm mà cúi xuống viết tiếp.
Tôn Từ Y ngồi cạnh nhìn ông một hồi rồi cũng lên tiếng:
"Cha ơi, nếu sau này con rời đi chắc phủ Thừa tướng vắng vẻ lắm.
Đến lúc đó cha cũng phải tìm một người để bầu bạn nhỉ?"
Trương Thừa tướng nhìn con dâu, hai chân mày ông khẽ lay động:
"Con rời đi? Con muốn đi đâu? Không phải hai đứa muốn hòa ly chứ?"
Trước câu hỏi này cô chần chừ một lúc, cô đang suy nghĩ làm sao để che đậy liền nói dối:
"Từ Hiểu trước đây có nói với con là sẽ chuyển ra ngoài sống, con sợ phủ Thừa tướng sẽ lại cô đơn"
Trương Thừa tướng cốc nhẹ một cái vào đầu Tôn Từ Y, cô liền đưa tay xuýt xoa:
"Đứa con gái ngốc này, tại sao chỉ vì cô đơn mà ta phải tìm một người bạn? Chỉ cần con lui đến phủ Thừa tướng một tháng 2 lần là phủ Thừa tướng sẽ không vắng vẻ, nơi này luôn chào đón con mà"
Vẻ mặt cô không được ôn hòa lắm:
"Nếu con không thể quay về được thì sao?"
Trong phút chốc ông lại nhìn ra ý trong câu nói của con dâu, ông không nhìn cô mà quay xuống viết tiếp, như một đứa trẻ ông kì kèo:
"Ăn nói vớ vẩn, tên nghịch tử đó muốn đi đâu thì đi nhưng con không được đi theo nó.
Lỡ không có ta nó thuận thế bắt nạt con thì sao?"
Tôn Từ Y phì cười, cô nghe được câu này là đủ hiểu Trương Thừa tướng cũng quý mình.
Tại Hoàng Vệ Quân, các binh sĩ đang thao luyện.
Trong lúc những người khác đang nghiêm túc thì một binh sĩ vô tình đánh rơi kiếm trên tay mình xuống đất, ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt vào hắn, có người còn tỏ ra đồng cảm thay:
"Hắn ta vừa làm rơi kiếm"
"Tướng quân có nghe thấy không thế?"
"Tiêu rồi, Phó thống lĩnh không có ở doanh trại, vậy là không ai nói giúp cho hắn rồi"
"Bình thường Phó thống lĩnh có nói giúp nhưng cũng đâu cứu được ai"
Nghe những lời bàn tán binh sĩ đánh rơi kiếm hoảng lắm, hắn hoang mang.
Chỉ là đánh rơi kiếm thôi mà không phải sẽ mất mạng chứ? Hơn nữa thanh kiếm là rơi xuống đất, tiếng động cũng không lớn lắm.
Vừa định cúi xuống nhặt thanh kiếm lên thì đã Trương Từ Hiểu đã đứng trước mặt hắn:
"Tướng...tướng quân..."
Trương Từ Hiểu nhìn chằm chằm thanh kiến trên đất, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh toát:
"Ngươi vừa đánh rơi kiếm sao?"
Binh sĩ nọ không biết giải thích kiểu gì, người đứng cạnh liền nhanh nhảu nói giúp:
"Tướng...tướng quân, có thể là do trời nắng quá, tay có mồ mồ hôi nên hắn mới bất cẩn làm kiếm mới bị rơi mất"
Trương Từ Hiểu ngước lên nhìn mặt trời trên cao, cũng không chói chang lắm vì bây giờ mới là buổi sáng.
Ai nấy đều có chút sợ hãi.
Nhưng câu tiếp theo của Tướng quân lại khiếm bọn họ sững sờ:
"Đúng là nắng thật.
Hôm nay đành tha cho ngươi vậy.
Các ngươi cũng không cần tập nữa, mau nghỉ ngơi đi"
Rồi chàng rời đi trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người:
"Đây...đây có còn là Tướng quân ta biết không vậy?"
"Trước đây dù có là ánh nắng chói chang của buổi chiều Tướng quân cũng không cho chúng ta nghỉ dù một chút.
Đằng này chúng ta chỉ vừa mới luyện thôi"
"Hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào thế? Bình thường đánh rơi kiếm là phải chịu hình phạt nặng nề nhất là luyện tập với Tướng quân đấy"
Tôn Từ Y cùng với Khâm Phong lại một lần nữa đến doanh trại.
Rất nhiều người nhận ra và hành lễ với cô.
Thấy hàng lối ngổn ngang cô hỏi:
"Hôm nay Tướng quân cho các huynh nghỉ sớm sao?"
"Đúng vậy phu nhân, giờ Tướng quân đang ở bên trong bàn chính sự cùng những người khác, tạm thời chưa ra được"
Rồi các binh sĩ đem lại sự khắc nghiệt của Trương Từ Hiểu kể lại cho Tôn Từ Y nghe:
"Phu nhân không biết đấy thôi, ngày nào chúng ta cũng phải luyện tập, hôm nay là ngày đầu tiên được nghỉ sớm"
"Nếu đánh rơi kiếm thì phải luyện tập với Tướng quân, cho đến khi nào xương xốt rệu rã mới được tha đấy"
"..."
Nghe xong Tôn Từ Y và Khâm Phong á khẩu, không ngờ bọn họ lại khổ cực như vậy.
Cô cũng không nghĩ Trương Từ Hiểu lại nghiêm khắc đến mức này.
Nhưng không ai tỏ ra căm ghét vị Tướng quân mới này.
"Ta biết mọi người thiệt thòi, hay là ta mời đầu bếp ở Đinh Phong Quán đến đây nấu ăn để mọi người bồi bổ" Tôn Từ Y đề ra ý tưởng
Các binh sĩ cũng không tỏ ra vất vả:
"Tuy Tướng quân có nghiêm khắc nhưng cũng biết lo cho binh sĩ hơn Tướng quân trước"
"Nhưng nếu phu nhân mời đầu bếp đến đây thì Đinh Phong Quán phải đóng cửa, tại vì rất đông người"
Tôn Từ Y vẫn không bị lung lay:
"Không sao, Đinh Phong Quán nhiều đầu bếp.
Lát nữa quay về ta sẽ gọi họ đến đây luôn"
Những người ở đây đều biết ơn Tôn Từ Y.
Trương Từ Hiểu nghe được giọng của phu nhân ở bên ngoài cũng nhanh chóng kết thúc rồi chạy ra:
"Sao nàng lại đến đây thế?" Chàng hớn hở
Cuối cùng các binh sĩ cũng hiểu ra lí do mình được nghỉ sớm, cái bộ dạng hớn hở này của Tướng quân trước giờ chưa từng xuất hiện ở doanh trại.
Tôn Từ Y không có ý định giấu giếm mà nói:
"Ta đến để lấy số đo may hỉ phục cho chàng"
Sự thẳng thắn này khiến các binh sĩ ngạc nhiên, cả kinh thành này giờ không ai là không biết Gia Khải Đại Tướng quân sắp lấy nhị công chúa, vậy mà phu nhân vẫn còn hí hửng chạy đến tận nơi tự mình lấy số đo may hỉ phục cho phu quân, họ thắc mắc không biết quan hệ giữa hai người thế nào.
Trương Từ Hiểu vô cùng hụt hẫng, chàng dùng nét mặt u ám nhìn các binh sĩ:
"Không phải ta nói các ngươi vào trong nghỉ ngơi sao? Hay là không muốn nghỉ nữa?"
Tất cả nhanh chóng di chuyển về phòng của mình.
"Ta còn tưởng nàng đến thăm ta đấy, không ngờ nàng vẫn còn vui vẻ thế này" Trương Từ Hiểu tiếc nuối
"Đúng là ta đến thăm chàng, nhưng việc chính là may quần áo mà." Cô đưa một cái hộp gỗ khá lớn trong tay của Khâm Phong cho Trương Từ Hiểu: "Cái này là đồ ăn ta chuẩn bị cho chàng"
Trương Từ Hiểu nhận lấy đồ mà ngắm nghía bên ngoài, hộp khá nặng, chắc là bên trong có nhiều đồ lắm.
"Chuẩn bị cho ta sao?"
"Trong người chàng có tính hàn, đến mùa hè ăn uống không ngon miệng.
Ta sợ chàng không ăn được gì nên mới tự mình chuẩn bị vài món, nhất định sẽ ăn được."
"Nàng ngốc quá đi, chỉ cần là món nàng mang đến ta sẽ ăn hết, không cần phải chọn lọc kĩ càng"
Thấy hai người đang vui vẻ Khâm Phong cũng không định lên tiếng đâu nhưng có một vài chuyện Trương Từ Hiểu cần phải biết trước:
"Tướng quân, Khải vương gia đang trên đường về kinh.
Điện hạ đã rất tức giận vì quyết định của ngài, ngài nên chuẩn bị cách đối phó ạ, sợ rằng tiểu thư cũng không bảo vệ được ngài"
"Ta biết rồi, suýt nữa là quên còn Khải vương gia" Trương Từ Hiểu thở ra: "Trời nắng đứng ở đây không hay, chúng ta vào trong đi"
Cả 3 cùng bước vào phía trong để nói chuyện.
Lúc này, trong cung của nhị công chúa, Cố Nhược Nhiên ngồi ngẩn người nhìn bộ hỉ phục đỏ treo trên giá, bộ này không lộng lẫy bằng bộ trước kia khi đi hòa thân.
Tâm trạng nàng đang rất hỗn loạn, dường như là không vui:
"Tiểu Lạc, khi nào chàng quay về với ta đây? Đã một ngày ta không nhận được thư của chàng rồi"
Nàng đang lo lắng cho an nguy của Cố Dĩ An, hơn nữa hoàng thượng lại cố tình đuổi người đi khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống.
Chỉ sợ ông ta đã biết được chuyện gì.
"Nhị tỷ, sắp thành thân rồi mà tỷ không vui sao?" Cố Du Xuân tiến lại gần nàng
"Sao ta có thể vui nổi chứ? Không biết tâm trạng của Tướng quân phu nhân thế nào?"
Cố Du Xuân nhanh chóng nhìn ra lời nói của tỷ tỷ là bao biện:
"Tỷ đang lo cho phu nhân hay lo cho ai khác thế?"
Nàng cũng không che đậy nữa mà thừa nhận:
"Ta là lo cho Tiểu Lạc, trong người đang có bóng đen mà cứ phải ra trận"
Cố Du Xuân liền mở lời trêu chọc:
"Biết ngay mà, tình cảm vẫn mặn nồng thế nhỉ?"
"Đừng nói bậy, muội mau đi đi.
Chuyện lần trước ta còn chưa tha thứ cho muội đâu"
"Nhị tỷ, tỷ đừng miệt thị muội như vậy mà" Cố Du Xuân kéo lấy tay áo tỷ tỷ
"Ai miệt thị muội? Mau bỏ ra!"
Lấy xong số đo may hỉ phục khó khăn lắm Tôn Từ Y mới có thể quay về, Trương Từ Hiểu không muốn cô rời đi, cứ nằng nặc đòi cô ở lại.
Trương Thừa tướng đang ngồi trong vườn ngắm cảnh, ông tự hào với đám cây mình chăm sóc đã vươn cao kiêu hãnh như những đứa trẻ mới lớn.
Vườn hoa được trang trí rất cầu kì, cũng không phải là công của một mình Tôn Từ Y.
Kể từ ngày Trương Thừa tướng về, trong vườn đã có thêm rất nhiều hoa, đặc biệt là hoa lan.
"Cha, con về rồi" Cô bước đến, trên tay là một quyển sổ nhỏ
Khâm Phong thấy Trương Thừa tướng cũng cúi đầu hành lễ:
"Tham kiến Thừa tướng"
Ông đưa tay ra hiệu cho Khâm Phong không cần hành lễ rồi quay qua Tôn Từ Y:
"Về rồi sao? Thế nào?"
Cô đưa lại số đo cho Trương Thừa tướng:
"Cha xem"
"Chỗ này con ghi đúng rồi, học tập rất nhanh"
Tôn Từ Y vốn không biết về mấy vụ may mặc này, nhưng Trương Thừa tướng cứ nói cô phải đích thân đến quân doanh lấy số đo.
Tôn Từ Y ngước nhìn lên trời, đột nhiên cô thấy chóng mặt, cả người mất sức mà lui về sau, cũng may Khâm Phong nhanh tay đỡ lấy cô, khuôn mặt cô phờ phạc như không còn chút sắc huyết:
"Tiểu thư, cô sao thế?"
"Từ Y! Mau gọi đại phu, không, gọi La thái y" Trương Thừa tướng cũng nhanh chóng dìu con dâu quay về
Mặc cho Tôn Từ Y nói không cần nhưng Khâm Phong vẫn chạy đi, thật sự nhìn cô không ổn chút nào.
Trước khi về Nam Sơn Khải vương gia đã dặn hắn phải chăm sóc tiểu thư cho tốt, nếu Tôn Từ Y có chuyện chắc chắn hắn sẽ không yên.
Thái y đến ngay sau đó, Tôn Từ Y nằm trên giường, sức lực hình như đang quay trở lại, chỉ là có chút choáng váng.
La thái y tập trung bắt mạch, Trương Thừa tướng và Khâm Phong luôn ở bên canh gác:
"La thái y, con bé sao rồi?"
Thái y cất đồ nghề vào hộp, vẻ mặt hoang mang:
"Thừa tướng không cần lo, phu nhân chỉ là khí huyết không ổn định, dạo gần đây cũng quá nhiều ưu tư, chỉ là...chỉ là..."
Thấy thái y cứ ấp a ấp úng, Trương Thừa tướng không nhịn được mà tức giận:
"Cứ "chỉ là", rốt cuộc là "chỉ là" cái gì?"
Điều này khiến Tôn Từ Y đang nằm trên giường cũng tò mò.
Thái y tiếp:
"Chỉ là cơ thể phu nhân yếu ớt hiếm gặp, nếu sau này mang thai e là chỉ có thể sinh thiên kim"