Hôm sau, trời nắng nhẹ.
Cố Nhược Nhiên vừa bước ra khỏi phòng đã không thấy những người hôm qua đâu nữa.
Lúc này sơn trang chỉ còn Trương Từ Hiểu và Cố Dĩ An.
Hai người kia đang bàn bạc chuyện gì đó:
"Tiểu Lạc, sao chàng dậy mà không gọi ta?"
Cố Dĩ An đưa tay nhéo má Cố Nhược Nhiên:
"Bây giờ vẫn còn rất sớm đấy.
Mau vào ngủ tiếp đi"
"Đã sáng lắm rồi đấy.
Nhưng phu nhân và hoàng thúc đâu?"
Nghe câu hỏi này, Trương Từ Hiểu cũng không vội trả lời mà nhường cho Cố Dĩ An:
"Hai người họ đã về Mạc phủ để dọn đồ rồi.
Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo được không?"
"Được" Nàng mỉm cười
Sau đó cả hai rời đi trước mắt của Trương Từ Hiểu.
"Thật là...thành thân rồi liền không để huynh đệ trong mắt nữa" Trương Từ Hiểu nhìn về phía xa xăm: "Không biết nàng ấy đang làm gì nhỉ?"
Tôn Từ Y đang dùng bữa sáng cùng Cố Khải Ngôn.
Cô đột nhiên hắt xì một cái:
"Có người đang nhớ mình sao?"
Nhận ra sự khác biệt trên nét mặt Tôn Từ Y, Cố Khải Ngôn lên tiếng hỏi:
"Có tin vui gì mà ta chưa được nghe từ con sao, con gái? Hôm nay nhìn vẻ mặt con khác hẳn so với hôm qua"
"Hôm qua là đại hôn của công chúa mà, tất nhiên phải vui rồi"
Nhưng Cố Khải Ngôn không tin, dù còn trẻ nhưng ngài cũng biết khá nhiều về sự đời.
Ngài gắp một miếng bánh bỏ vào miệng, khuôn mặt tựa không cảm xúc mà biết hết mọi chuyện:
"Là ai bắt đầu trước?"
Tôn Từ Y kinh ngạc nhìn nghĩa phụ, khả năng nhìn việc này cũng khiến người ta kinh sợ rồi:
"Bắt đầu...cái gì cơ?"
"Thứ nhất là con gái ta vừa được người ta tỏ tình.
Còn thứ hai là con đang khó xử.
Nếu là cái thứ nhất ta sẽ tha mạng cho nó, còn cái thứ hai thì Gia Khải Đại Tướng quân sẽ gặp tai nạn mà chết"
Lời nói của Cố Khải Ngôn cộng với biểu cảm nghiêm túc trông vô cùng sắc bén, đến Tôn Từ Y cũng phải ngạc nhiên.
Trong nguyên tác rõ ràng cô viết Cố Khải Ngôn coi Trương Từ Hiểu hơn cả con ruột, vậy mà giờ ngài lại muốn giết người chỉ vì kẻ đó khiến con gái ngài khó xử.
"Là..." Cô giơ một ngón tay lên, đầu cúi gằm: "Thứ nhất"
"Vậy thì còn được.
Hôm qua ra ngoài nói chuyện cùng nó, khi trở về lại thấy vẻ mặt con như vừa khóc ta thật sự rất lo lắng đấy.
Không nhìn ra đó lại là nước mắt hạnh phúc nha"
Cô liếc khéo cha mình rồi lại nhìn Trần Cảnh Liêm đang cho người dọn đồ để chuẩn bị về kinh thành.
Dù thời gian cho những người bị thương rất ngắn nhưng vẫn phải trình báo vụ việc hòa thân lên hoàng thượng, thành ra chuyện không thể chậm trễ.
Hai ngày sau, mọi việc cũng êm xuôi.
Vì có nhân chứng nên Sở Quốc và Bắc Triều quyết định không qua lại nữa, Tề vương gia và Liêm vương gia không thoát khỏi tội, đã bị cấm túc trong phủ, phải chịu hình phạt.
Hoàng thượng cũng không muốn gả công chúa nữa, Cố Nhược Nhiên rất vui vì chuyện này.
Khi quay về kinh thành vừa đúng ngày hôm sau là lễ hội hoa cúc trong hoàng cung.
Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu cũng được mời đến, hai người đi cùng nhau luôn.
Tôn Từ Y nghe Thừa tướng nói sau vụ việc hôm yến tiệc chia tay công chúa, Cố Ngân Sương đã bị phạt trong lặng lẽ vì không muốn làm to chuyện.
Tôn Từ Y đứng một góc nhìn đám đông đang cười nói nói trong ngự hoa viên mà thấy chán nản:
"Sao hoàng cung luôn mở những yến tiệc không đâu vậy nhỉ? Chán quá đi"
Trương Từ Hiểu đứng cạnh cô, chàng ghé sát nói nhỏ với phu nhân mình:
"Nàng nói đúng, chỉ là mấy chậu hoa cúc thôi mà.
Chi bằng chúng ta cùng đi tìm nhị công chúa"
"Chàng nói rất đúng ý ta.
Chúng ta cùng đi" Tôn Từ Y nắm tay phu quân định rời đi thì cô lại thấy Lý Lạt Minh, con trai thứ hai của Lý thái sư đang nhìn trộm Cố Ngân Sương.
Đến cả Trương Từ Hiểu cũng chứng kiến cảnh tượng này:
"Hắn ta...hình như là thích đại công chúa rồi"
Tôn Từ Y mỉm cười đầy gian tà, trong nguyên tác đúng là tên này thầm thích Cố Ngân Sương, còn giúp cô ta lên kế hoạch chia rẽ Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên.
Lần này cô có cơ hội phục thù rồi.
"Chàng ở đây đợi ta"
Khi cô định buông tay thì Trương Từ Hiểu vội nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông ra:
"Nàng muốn làm gì chứ? Hôm trước nàng đã hứa với ta sẽ không làm chuyện nguy hiểm nữa mà"
Biết phu quân lại lo lắng, cô vội chấn an:
"Chàng tin ta đi, lần này không nguy hiểm đâu, thật đấy.
Đảm bảo khi quay về vẫn là một Tôn Từ Y nguyên vẹn"
Trương Từ Hiểu cũng đành buông tay.
Tôn Từ Y mỉm cười rời đi.
Cố Toàn nhìn thấy phu thê hai người vừa tách nhau ra thì trong lòng mừng thầm.
Chính hắn cũng đang có âm mưu gì đó.
Tôn Từ Y ở bên này thành công dụ Lý Lạt Minh uống thuốc ảo giác do Trương Thuần Ninh chế tạo.
Sau khi vừa uống hết ly rượu có pha thuốc, lập tức hắn ta rơi vào ảo giác:
"Tướng quân phu nhân, sao cô giống đại công chúa vậy?"
Cô lùi bước hắn lại tiến lên.
Lý Lạt Minh đến cả giọng Tôn Từ Y cũng nghe thành giọng của Cố Ngân Sương:
"Ta chính là đại công chúa, Lý công tử phải nghe lời ta đấy"
"Được thôi công chúa, người muốn ta làm gì ta sẽ làm như vậy" Hắn ta sốt sắng đáp ngay
Quả nhiên người đang cầu mong có được tình yêu khi cơ hội đến sẽ nắm bắt ngay.
Cũng may Trương Thuần Ninh đưa cho cô lọ thuốc ảo giác đầy mê lực này.
Lý Lạt Minh nhìn Tôn Từ Y, nhưng lại nhầm thành Cố Ngân Sương.
"Vậy thì ta sẽ thưởng cho Lý công tử" Cô dẫn dụ hắn đi đâu đó
Lúc này, Cố Nhược Nhiên đang đứng nhìn xem Cố Dĩ An đang ở đâu, nhưng rốt cuộc nhìn đi nhìn lại không thấy người đâu cả.
Một cung nữ bước đến chỗ nàng:
"Công chúa, Thành vương điện hạ nói là đang chờ người trong điện Vân Lan.
Mời công chúa theo nô tì"
Nàng cũng không nghi ngờ mà đi theo cung nữ nọ, vì hồi nãy Cố Dĩ An có nói với nàng rằng hắn sẽ đến điện Hoằng Chiếu, gần điện Vân Lan để gặp hoàng thượng.
Bước vào trong điện Vân Lan, chỗ này cũng rất bình thường.
Nhưng Cố Nhược Nhiên không thấy phu quân mình đâu:
"Thành vương điện hạ nói công chúa hãy chờ ngài ấy một lúc"
Nàng gật đầu rồi ngồi xuống ghế, cung nữ rót cho nàng một chén trà nhưng vô tình làm đổ trà lên y phục của nàng.
"Công chúa tha tội, nô tì đáng chết" Cô ta hốt hoảng quỳ trên sàn
"Không sao, ngươi đi tìm bộ y phục khác để ta thay đi" Nàng dùng khăn tay lau qua chỗ nước nhưng y phục không sạch được
"Vâng, nô tì đi ngay" Cô ta vội rời đi
Nàng thấy cung nữ đã đóng cửa lại nên mới bước vào phía bên trong và cởi lớp y phục bên ngoài treo lên giá.
Nàng thấy điện Vân Lan này cũng rất đẹp, có giường ngủ, phía trong còn có bồn tắm.
Trương Từ Hiểu đang chờ Tôn Từ Y, nhưng nãi cô chưa quay lại.
Chàng đang lo lắng muốn đi tìm người.
Một cung nữ tiến lại gần chàng:
"Tướng quân, phu nhân nói đang chờ ngài ở điện Vân Lan, nói là muốn ngài giúp gì đó"
Nghĩ lại thì lúc đó Tôn Từ Y có đi theo hướng đến điện Vân Lan.
Chàng nhanh chân đến đó vì nghe nói phu nhân cần giúp đỡ.
Bước vào trong điện, Trương Từ Hiểu cảm nhận được chỗ này có mùi hương gì đó rất kì lạ.
Đi vào bên trong nữa chàng thấy một bóng người đang nằm gục ra bàn, y phục màu xanh lam và dáng người rất giống phu nhân mình.
Chàng vội chạy vào xem:
"Nàng sao thế? Có chuyện gì vậy?"
Nhưng điều tiếp theo lại khiến Trương Từ Hiểu phải ngạc nhiên, đó là Cố Nhược Nhiên, không phải phu nhân của mình.
"Nhị công chúa, sao người lại mặc y phục giống phu nhân ta?"
Nhưng Cố Nhược Nhiên đã không còn tỉnh táo, nàng thấy cảnh vật xung quanh rất mơ hồ:
"Tiểu Lạc...chàng đến rồi à?" Nàng ôm lấy cổ Trương Từ Hiểu
Chính chàng cũng đang dần mất tỉnh táo, lại luôn thấy người trước mắt là Tôn Từ Y.
Biết cả căn phòng này đều có mê hương, chàng bế công chúa đến phía cửa để chuẩn bị thoát thân, nhưng cánh cửa đã bị khóa lại, có làm sao cũng không thể mở được.
Vào lúc này chàng không dùng được pháp lực, chỉ cảm thấy cả người mỗi lúc một nóng.
Tôn Từ Y ở bên ngoài thì đang đi tìm phu quân, rõ ràng đã nói Trương Từ Hiểu ở đây đợi mình rồi mà.
Cố Dĩ An cũn sốt ruột bước đến:
"Từ Y, cô có thấy nương tử ta đâu không?"
"Ta không thấy, huynh có thấy Trương Từ Hiểu ở đâu không?"
Cố Dĩ An cũng lắc đầu.
Cố Du Xuân thấy hai người đang đứng đó nên bước đến hỏi:
"Sao hai người lại ở đây thế?"
"Công chúa vạn an" Cô hành lễ
Cố Du Xuân không hài lòng, nàng nhắc lại:
"Ta đã nói là không cần đa lễ rồi.
Cả hoàng huynh và phu nhân đều đứng một mình, không phải là đang muốn tìm Tướng quân chứ?"
Tôn Từ Y còn chưa nói gì thì một thị vệ đã chạy đến chỗ hoàng thượng và các đại thần thông báo:
"Bẩm bệ hạ, lúc nãy đi qua vườn sen, thần thấy Lý nhị công tử đang ***** *** một nữ nhân"
Nghe xong ai cũng cả kinh, Lý thái sư tái cả mặt còn hoàng thượng không khỏi tức giận, vào ngày này mà còn dám giở trò phá đám.
Tất cả đều kéo nhau đi xem mọi việc là thế nào.
Đến cạnh hồ sen chỉ nghe được tiếng nữ nhân la hét sau bụi cây:
"Ngươi điên rồi, mau thả bổn công chúa ra;"
Sau đó lộ ra Cố Ngân Sương và Lý Lạt Minh y phục không chỉnh tề, nàng ta bị đè chặt dưới đất, còn Lý Lạt Minh lại như cầm thú xé y phục của nữ nhân dưới thân mình, không chút chú ý đến mọi người xung quanh.
Lý thái sư vì mất mặt mà nhanh chóng tiến lên hằm hằm kéo con trai ra đánh một trận:
"Tên súc sinh nhà ngươi, giữa thanh thiên bạch nhật sao ngươi dám...ta phải đánh chết ngươi"
Các cung nữ nhanh chóng chạy vào dìu công chúa ra khỏi đó.
Lúc này nước mắt đã tràn đầy mặt mũi của nàng ta.
Những người chứng kiến đều xì xào bàn tán, đều không phải lời tốt đẹp gì.
Nhìn thủ đoạn này Trương Thừa tướng và Khải vương gia chỉ có thể nghĩ đến Tôn Từ Y.
Xem ra tên nịnh thần Lý thái sư lần này bại thật rồi.
Vì kế hoạch thành công Tôn Từ Y đắc ý cười thầm trong bụng.
Cố Dĩ An nhìn cái biểu hiện này là biết ngay.
Hoàng thượng vô cùng tức giận hạ lệnh:
"Người đâu, lôi Lý Lạt Minh vào phòng giam cho ta.
Giờ ngọ ngày mai xử trảm"
Thấy Tôn Từ Y đang vui mừng thì Cố Du Xuân vội mở lời:
"Phu nhân, cô đừng vui mừng sớm.
Nãy ta thấy có cung nữ dẫn Tướng quân đến điện Vân Lan, nói là cô cần giúp đỡ.
Nhưng bây giờ ta thấy cô còn đứng ở đây thì đúng thật là có âm mưu đấy"
Tôn Từ Y và Cố Dĩ An giật mình, Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên đều biến mất, lẽ nào là có người cố tình lôi đi? Hai người vội chạy đến điện Vân Lan xem thực hư thế nào.
Cố Toàn cũng thấy tức giận vì chuyện hoàng muội bị hãm hại, nhưng hắn sắp lấy lại ván cờ đã thua với đối thủ là Tôn Từ Y nên cũng vui lắm.
Hắn hành lễ:
"Trương Thừa tướng, hoàng thúc.
Hai người đều ở đây sao?"
"Toàn vương điện hạ, không dám" Trương Thừa tướng đáp
Cố Toàn lớn tiếng:
"Ta có một vở kịch rất đặc sắc muốn mời các vị đến xem.
Thừa tướng và hoàng thúc nhất định phải đi cùng ta đấy"