Tôn Từ Y thật sự đến Khải vương phủ, Cố Khải Ngôn vẫn đang đọc sách, bên cạnh là thị vệ thân cận_ Khâm Phong.
"Con lại đến nữa à?"
"Ngài không vui sao?" Tôn Từ Y hỏi
Cô ngồi xuống ghế sạp, tùy ý rót một chén trà:
"Ta đã nói ngài không nên uống nhiều trà mà, mất ngủ đấy.

Khâm Phong, lẽ ra huynh nên cản vương gia lại"
"Tiểu thư dạy chí phải, nhưng vương gia là một người thích trà, mỗi ngày phải uống 5 ấm trà" Khâm Phong cúi đầu
"Biết làm sao được, chính con cũng nói trà là thú vui tao nhã mà" Cố Khải Ngôn cười trừ
"Để ta dạy tì nữ pha cho ngài loại trà khác"
"Không cần đâu, ta không uống nữa là được" Sợ con gái vất vả, Cố Khải Ngôn liền ngăn cản
"Chưa từng thấy ai như ngài, người ta còn mong con gái mình tự tay pha trà."
Tôn Từ Y phồng má, nhìn biểu hiện của cô Cố Khải Ngôn không nhịn được cười.
"Nếu con đã nói vậy rồi thì ngoan ngoãn gọi một tiếng "cha" đi"
"Không muốn"
Thấy vẻ mặt thất vọng của Cố Khải Ngôn, Tôn Từ Y nghĩ nên chọn lúc nào đó để gọi một tiếng "cha".

Nhưng cô không chấp nhận được việc gọi một người trẻ măng là cha, vẫn có chút gượng gạo.
Tôn Từ Y nghĩ gì đó rồi háo hức hỏi:
"Vương gia, nghe nói ngài tinh thông nhiều thuật pháp, ngài có thể dạy ta không?"
"Con là con gái ta, tất nhiên ta sẽ dạy cho con.

Từ Hiểu, Tiểu An, Nhược Nhi và Xuân Nhi đều do một tay ta dạy dỗ đấy"
"Ta chỉ muốn học mấy loại không làm người tốt nổi"
Nghe Tôn Từ Y nói, Cố Khải Ngôn đang uống trà bỗng bị sặc, Khâm Phong đứng cạnh cũng bật cười:
"Tiểu thư, cô rất giống vương gia đấy, mới đầu ngài ấy cũng định học mấy thứ không làm người tốt nổi, kết quả bị sư phụ lừa học hết toàn bộ.

Không phải cô định dùng mấy thứ mình học được để hãm hại người khác chứ?"
"Con gái à, làm gì có mấy loại không làm nổi người tốt?"
Tôn Từ Y suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng nản chí:
"Vậy thì bỏ đi, không học nữa"
"Ta thấy con rất thích hoa, hay ta dạy con thuật biến hóa nhé.

Nhìn này..." Cố Khải Ngôn đặt cuốn sách xuống
Khải vương nhắm vào cây bút lông trên bàn, ngài bắt đầu thi triển pháp lực, hai tay tạo đường ấn trông uyển chuyển đẹp mắt.

Tôn Từ Y nghĩ thầm:
"Pháp lực của vương gia màu vàng trông đẹp quá.

Trương Từ Hiểu là màu xanh dương, Cố Nhược Nhiên là màu vàng, Lạc Lạc là màu trắng, Cố Du Xuân là màu hồng nhẹ"
Một luồng sáng xuất hiện trên bút lông, cây bút vậy mà lại biến thành một cây hoa rất đẹp, lá và thân tỏa sáng, lại còn lạ mắt.

Tôn Từ Y như không tin được vào mắt mình, cô cầm lên xem thử.

Là đồ thật:
"Kì diệu thật, ta cũng có thể làm được sao? Đồ quý giá thế này bán sẽ được rất nhiều tiền"
"Đây là cây giả, chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định thôi.

Con thử xem" Cố Khải Ngôn biến cái cây kia về nguyên dạng
Tôn Từ Y cũng di chuyển hai tay, luồng sáng màu đỏ theo tay cô mà lả lướt, động tác có chút vụng về.

Cô tập trung vào cây bút của Cố Khải Ngôn.

Nhưng chính vào bước cuối cô đẩy tay ra để khiến vật biến đổi thì lại thất bại.

Ánh sáng ở tay cô cũng biến mất.
Cố Khải Ngôn vừa nhìn đã biết con gái không thể điều khiển được sức mạnh của mình.
"Trước giờ con vẫn thế này sao?"
Tôn Từ Y chỉ gật đầu, hôm ở bãi săn rất may mắn khi pháp lực của cô không bị mất giữa chừng.
"Cơ thể của con giao hòa, rất thích hợp để bóng đen trú ngụ.

Hôm mà con bị kéo vào cũng may là không sao."
"Để ta thử lại, lần này sẽ thành công" Tôn Từ Y thử lại lần nữa, cũng như lúc nãy.
Nhưng bút lông không có biến đổi mà nghiên mực bên cạnh lại di chuyển, toàn bộ mực bắn lên mặt của Cố Khải Ngôn.

Tôn Từ Y lo sợ tròn mắt nhìn nghĩa phụ.
"Vương gia, ta xin lỗi, ta không cố ý đâu, thật sự không cố ý.

Để ta lau giúp ngài"
Dù rất tức giận nhưng Khải vương vẫn cố bình tĩnh:
"Những việc thế này để hạ nhân làm là được."
Một tì nữ cạnh đó nhanh chóng đi lấy chậu nước để rửa sạch giúp vương gia.
"Được rồi, ta không tức giận.

Con thử làm lại đi, nhất định nghiên mực này có vấn đề rồi" Thấy Tôn Từ Y áy náy, ngài nói
Cô cầm bút lông trên tay chán nản đặt xuống.
"Thôi bỏ đi, có cố cũng không học được"
"Thật ra thuật biến hóa phải đạt đến cảnh giới nhất định mới học được, tiểu thư dùng hỏa thuật là chính, học cái này tất nhiên là khó khăn" Khâm Phong an ủi cô
Tôn Từ Y đảo mắt nhìn quanh lại phát hiện ra có đàn tranh trong phòng:
"Đàn tranh?"
"Con muốn học sao?"
Nghe vậy cô vội lắc đầu, đàn tranh cô đã sớm quen thuộc, trước đây khi còn là tác giả đại thần, cô đã từng học qua để lấy tư liệu viết truyện.
"Ngài lại có nhã hứng chơi đàn sao?"

"Ta vốn không thích đàn, nhưng Nam Sơn giáp với Sở Quốc, nghe nói có một loại tà thuật có thể dùng yểm bùa, ta mới muốn học thử.

Kết quả là thất bại"
"Sở Quốc giỏi nhất là dở mấy trò yểm bùa này, Bắc Triều chúng ta vẫn là không học nổi"
Tối hôm đó, Trương Từ Hiểu và Trần Cảnh Liêm đến Khải vương phủ tìm Cố Khải Ngôn, lại không ngờ Tôn Từ Y cũng ở đây.
Hai người ở trong phòng nói chuyện riêng, Trần Cảnh Liêm ở ngoài chờ trong lúc đó lại thấy Tôn Từ Y đang luyện thuật biến hóa với cây bút lông.
"Tham kiến phu nhân" Trần Cảnh Liêm tiến lên phía trước
Cô không quen với việc một người nổi trội thế này lại hành kễ kính trọng với mình.
"Huynh không cần đa lễ, giờ huynh là phó thống lĩnh Hoàng Vệ Quân nhỉ?"
"Vâng ạ, sao phu nhân biết?"
"Ta chỉ đoán thôi, vì hôm săn bắn huynh biểu hiện rất tốt"
Tôn Từ Y lại hí hoáy với bút lông, nhưng có làm thế nào nó cũng không chịu biến đổi.

Trần Cảnh Liêm bèn đưa ra gợi ý:
"Thuật biến hóa này học rất khó, Tướng quân biết một chút, phu nhân có thể hỏi ngài ấy"
"Ta không muốn"
Hắn nhìn xung quanh đột nhiên lại thấy một nhánh cây nhỏ đã chết khô ở dưới sàn.

Hắn liền nhặt lên rồi khiến nó bay lơ lửng trước mặt Tôn Từ Y.
"Nếu phu nhân không dùng được thuật biến hóa thì thử dùng phép phùng xuân xem sao.

Có thể cô lại học được cách trồng cây, phu nhân luôn thích những loại hoa mà"
Tôn Từ Y không biết phải để tay thế nào nên luống cuống, hắn thấy vậy thì làm mẫu một lần.

Pháp lực của hắn có màu xanh giống Trương Từ Hiểu:
"Nó thật sự sống lại rồi kìa!" Tôn Từ Y kinh ngạc reo lên

Nhánh cây nhỏ vốn đã chết khô kia bỗng đâm chồi rồi nhanh chóng mọc thêm lá cứng.

Thì ra nó là cây lộc vừng.

Nó chỉ có thể mọc ra lá giống như vừa bị ngắt khỏi cây rồi không thể tăng trưởng thêm nữa.
Trần Cảnh Liêm đưa cành cây cho Tôn Từ Y để cô quan sát, sau đó hắn lại nhặt một nhánh khác lên, để nó lơ lửng.
"Cô thử xem"
"Hình như còn khó hơn đấy, cái kia chỉ là đồ giả thôi, còn cái này khiến cây sống lại luôn"
"Thuật biến hóa và phép phùng xuân vốn chỉ là hai loại cơ bản dùng cho người vừa học pháp lực, không được người ta áp dụng trong chiến đấu hay là trong đời sống."
Tôn Từ Y chỉ vừa đưa tay lên đã khiến cành cây khô bốc cháy:
"Ta xin lỗi, vốn là muốn hồi sinh nó nhưng lại khiến nó bốc cháy rồi"
"Nhầm thủ pháp thì cũng là chuyện bình thường thôi, thử lại là được"
Vừa đúng lúc Trương Từ Hiểu và Cố Khải Ngôn nói chuyện xong, cả hai cùng bước ra.

"Con đang làm gì thế?" Cố Khải Ngôn hỏi
"Vương gia, ta đang luyện tập thuật biến hóa, nhưng không được.

Phó thống lĩnh đang dạy ta phép phùng xuân"
Trương Từ Hiểu nhìn cành cây mới ở trên bàn rồi lại nhìn cành cây đã cháy đen dưới lớp tuyết trắng:
"Dù có là kĩ năng cơ bản nhưng muốn học cũng không dễ dàng chút nào đâu.

Tối nay nàng ở lại vương phủ sao?"
Trước câu hỏi của Trương Từ Hiểu, Tôn Từ Y gật đầu rồi nói:
"Chàng đã đến rồi thì ở lại dùng bữa với vương gia luôn rồi về sau"
Trương Từ Hiểu khước từ ngay sau đó:
"Ta vẫn còn nhiều việc, không tiện ở lại dùng bữa cũng hai người"
Tôn Từ Y cũng không nói gì thêm.

Chàng cùng Trần Cảnh Liêm nhanh chóng ra về.

Vừa ra khỏi phủ hắn đã muốn nhiều chuyện:
"Tướng quân, sao ngài không ở lại nói chuyện một lúc nữa với phu nhân?"
"Ngươi không thấy quân vụ ta bận rộn sao?" Trương Từ Hiểu lạnh lùng đáp
"Ta thấy Tướng quân nên nói chuyện rõ ràng đi, đến cả người ngoài như ta còn thấy khoảng cách giữa phu thê hai người"
"Bớt nhiều chuyện đi" Trương Từ Hiểu tức giận một mình một ngựa quay về trước
Trần Cảnh Liêm phải chạy theo sau:
"Sao tính cách của ngài cọc cằn quá vậy?"
Cô chợt nhớ ra ngày kia là phải mang trang sức vào cung dự thi, và bên cạnh còn thiếu một tì nữ.
Dùn Cố Khải Ngôn kéo tay con gái:
"Mau đi ăn cơm thôi, hôm nay rất nhiều món ngon đấy"
Đêm hôm đó Tôn Từ Y thức đêm để nghĩ mẫu trâm khác, tại bản vẽ tinh tú đã bị lộ ra ngoài.
Thấy nến phòng cô vẫn chưa tắt, Cố Khải Ngôn gõ cửa phòng xem thử:
"Từ Y, con ngủ chưa?"
"Chưa ạ.

Cửa không khóa, ngài có thể đẩy cửa vào" Giọng cô vang lên
Cố Khải Ngôn mở cửa rồi bước vào trong, Tôn Từ Y thì đang cặm cụi đọc sách để tìm hiểu thêm về các loại hoa.
"Con đang nghĩ trâm cài sao?" Cố Khải Ngôn ngồi xuống cạnh cô, không kìm nổi tò mò mà cầm mấy bản vẽ đã bị hỏng lên xem thử
"Ngày kia là bắt đầu rồi mà bản vẽ trâm cài ta vẽ ra lại bị chính tì nữ thân thiết nhất trộm cho kẻ địch." Tôn Từ Y ngáp dài một cái, cô đã sớm buồn ngủ vì đêm qua cũng thức khuya.
"Để ngày mai rồi vẽ đi, đã muộn lắm rồi."
Tôn Từ Y một hai không chịu, nếu để ngày mai thì sẽ không kịp.
"Vương gia, ngài về phòng nghỉ ngơi đi.

Ta sợ ngài vì uống nhiều trà mà không ngủ được ấy"
"Ta có thể giúp con.

Trước đây ta cũng từng xem qua mấy cái này rồi"
Tôn Từ Y chợt nhớ ra người phụ nữ mà Khải vương năm đó yêu say đắm chính là thân cô của Trương Từ Hiểu, nàng ấy là người mở Phượng Tịch Lầu.

Cô há hốc mồm miệng:
"Người mở Phượng Tịch Lầu là thân cô của Trương Từ Hiểu, tức là mẹ nuôi của ta.

Sao mối quan hệ này phức tạp vậy?"
Cố Khải Ngôn nghe xong cười khổ:
"Bọn ta còn chưa kịp thành hôn, con không cần lo"
Thấy sự bi thương trong đôi mắt đối phương, Tôn Từ Y cúi gằm vì biết mình có lỗi:
"Ta không cố ý nhắc lại chuyện cũ đâu.

Xin ngài tha lỗi"
"Lỗi lầm gì chứ? Thật sự là như vậy đấy.

Con là nghĩa nữ của ta, tất nhiên cũng phải biết một số chuyện"
Nghe vậy cô không biết đáp lại thế nào.

Cố Khải Ngôn tiếp:
"Trước đây nàng ấy rất tâm huyết với trang sức, nhưng lại không biết vẽ.

Cho nên mỗi khi muốn làm trang sức ta đều phải vẽ giúp"
"Ra là vậy.

Ta thấy hoa xuân đua nở, rất thích hợp làm trâm hoa, nhưng nếu về trâm hoa trong đầu ta cũng chỉ nhai đi nhai lại những kiểu cũ"
Cố Khải Ngôn cầm bút lông bắt đầu vẽ ra ý thức của mình.

Tuy không giống với bố cục bản vẽ của cô nhưng rất dễ hiểu.
Rất nhanh đã xong, đúng với loại trâm cô đã nghĩ về mùa xuân.
"Vương gia, phải nói ngài vẽ rất đẹp" Tôn Từ Y bật ngón cái lên vô cùng ưng ý
"Thế nào? Đúng với cái con nghĩ không?"
"Rất đúng, ta tin rằng sau khi làm ra sẽ rất đẹp." Cô ngắm nghía bản vẽ không rời mắt.
"Ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngày mai ta sẽ sai người đi tìm thợ về vương phủ.

Cây trâm sẽ xong sớm nhất có thể" Cố Khải Ngôn gập quyển sách trên bàn lại
Nhưng Tôn Từ Y vẫn thắc mắc vài chuyện:
"Hôm nay Trương Từ Hiểu đến là có chuyện gì? Nhìn hai người rất thần bí"

"Thằng nhóc đó được lệnh phải điều tra về mấy vụ cá cược quái vật"

"Cá cược quái vật?"
Tôn Từ Y biết dạo gần đây cá cược quái vật đang nổi lên, chính là giống trò chọi gà nhưng mà là hai con quái vật đấu với nhau.

Trò này nghe vui nhưng tính nguy hiểm cực cao.

Thường không có ở kinh thành mà là ở Thành Quỷ.

"Vương gia, chúng ta cùng đến Thành Quỷ đi" Cô dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn vương gia

"Đã muộn lắm rồi, để ngày mai đi."

"Ngày mai ta không có thời gian, với lại ngài đã quen với Thành Quỷ rồi con gì?" Tôn Từ Y có chút tức giận: "Cây trâm hoa đào kia là ta tặng ngài, vậy mà ngài dám đem nó ra bày bán, đã thế còn tùy tiện tặng cho người khác.

Không biết thế nào lại rơi vào tay Lạc Lạc và nhị công chúa"

"Đúng là hôm đó ta bán đồ ở Thành Quỷ, lại không ngờ Nhược Nhiên cũng ở đấy.

Vì thấy mặt con bé ta mới dám tặng lại đấy"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play