Tôn Từ Y ở trong một khoảng đen tối tăm, cô đi mãi đi mãi nhưng không thấy cảnh vật nào khác.
Cô ngạc nhiên khi thấy một Tôn Từ Y khác bước đến:
"Xin chào" Tôn Từ Y kia mỉm cười không thân thiện mấy
"Cô...là ta? Sao cô lại ở đây?" Tôn Từ Y kinh ngạc, cổ họng như không thể phát ra tiếng
"Cô là ta, cô cũng thích Trương Từ Hiểu mà đúng không? Thế nào? Ngủ với người mình yêu thú vị chứ?" Người kia mỗi lúc tiến lại sát cô hơn, giọng điệu tàn nhẫn, thách thức: "Rõ ràng rất yêu hắn nhưng cứ giả vờ thanh cao, đẩy hắn ra xa!"
"Không phải đâu, ta..."
Không thèm nghe hết câu nữ nhân kia đã giơ hai tay bóp chặt cổ cô khiến cô không thở nổi, vùng vẫy càng khó khăn:
"Cái gì mà nghịch thiên cải mệnh, thay đổi cốt truyện chứ? Ta thấy ngày càng tồi tệ hơn thì có.
Cả đời này...cô đừng hòng thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện"
Lúc này, Tôn Từ Y đang nằm trên giường, trán đã toát đầy mồ hôi.
Trương Từ Hiểu dùng khăn lau giúp cô:
"Có chuyện gì vậy? Rõ ràng ban nãy còn bình thường mà"
Tôn Từ Y tỉnh dậy đã thấy mình ở trong phủ Thừa tướng.
Cả người cô dường như vừa trải qua một trận sinh tử.
"Thì ra đó là một giấc mơ..."
"Nàng tỉnh rồi" Trương Từ Hiểu mừng rỡ mau chóng cho người gọi Thái y
Thấy phu quân bị thương, cô không khỏi tò mò:
"Sao chàng lại bị thương thế?"
"Chỉ là mấy vết xước nhỏ, không đau rồi" Chàng lắc đầu:"Hình như nàng không nhớ gì về bóng đen"
Nhắc đến bóng đen cô mới nhớ trước đó mình đã bị nuốt chửng, dường như đã chết rồi:
"Ta vẫn chưa hấp thụ bóng đen à?"
"Có phải là bị hồ đồ rồi không? Có loại cơ thể nào mà hấp thụ nổi chừng ấy bóng đen?" Trương Từ Hiểu cốc nhẹ vào đầu cô.
Tôn Từ Y sờ vào chỗ bị cốc thở dài một cái, Cố Nhược Nhiên bước vào, giọng điệu khẩn trương:
"Phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.
Cảm thấy thế nào?"
"Công chúa, ta thấy rất bình thường.
Người xem đi" Cô làm vài động tác để chứng minh mình ổn
"Vậy là tốt rồi, Trương Tướng quân cũng đừng lo lắng nữa, phu nhân không sao rồi" Cố Nhược Nhiên mỉm cười chấn an: "Tướng quân rất yêu thương phu nhân mình đấy"
Tôn Từ Y ngơ ngác nhìn Trương Từ Hiểu, chàng liền ra ngoài với cái cớ đi lấy thuốc.
"Công chúa có ý gì?"
"Lúc cô bị bóng đen hút vào, là Tướng quân đã không tiếc mạng xả thân lao vào cứu cô.
Trong lúc cô bất tỉnh cũng không nỡ rời xa, luôn túc trực bên giường cô đấy" Cố Nhược Nhiên trả lời, luôn mang sắc thái vui vẻ
Nhưng Tôn Từ Y thì không được vui lắm, chàng vậy mà lại lao vào cứu cô, thiếu chút là mất mạng.
Nghĩ về giấc mơ ban nãy, từng câu từng chữ của Tôn Từ Y kia đều nhớ rõ mồn một.
"Vậy là...không ghét mình sao?" Cô tự hỏi
Cố Nhược Nhiên đang định nói thêm thì Trương Từ Hiểu bước vào, trên tay chàng là thuốc mới sắc xong.
Nàng bèn rời đi.
"Mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi"
"Nhưng mà thuốc đắng lắm, ta cũng không sao cả"
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị kia Tôn Từ Y đành đón lấy bát thuốc mà uống sạch.
Cô đặt bát rỗng xuống, dang rộng hai tay mỉm cười:
"Chàng không muốn ôm ta sao? Có vẻ trong lúc ta bất tỉnh có người đã khóc vì ta"
Trương Từ Hiểu tiến lên ôm lấy thân thể ấm áp của cô.
"Bây giờ ta đã ổn rồi, đừng lo, không Đại Tướng quân ngờ chàng vậy mà lại vô cùng yếu đuối"
Trương Từ Hiểu buông phu nhân ra, người khác chắc chắn không nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của chàng.
"Nàng biết ta đã lo lắng cho nàng đến mức nào không? Lần sau nàng đừng làm chuyện nguy hiểm thế này nữa."
"Ta biết rồi."
Ánh mắt của Trương Từ Hiểu là không tin tưởng lời nói của Tôn Từ Y.
"Lạc Dụng đi rồi à?" Cô hỏi
Trương Từ Hiểu chỉ gật đầu, Lạc Dụng giờ cũng là vương gia, tất nhiên không thể ở trong phủ Thừa tướng.
Tối hôm đó, hoàng cung lại tổ chức yến tiệc trong đó có mời cả phủ Thừa tướng vào cung.
Tôn Từ Y phải nhanh chóng chuẩn bị để đi dự tiệc.
Nhưng trước đó cô lại chải tóc cho Trương Từ Hiểu trước.
"Đau, đau! Nàng có thể nhẹ tay chút không vậy?" Trương Từ Hiểu nhăn nhó
Cô phải nhẹ nhàng hơn với mái tóc của phu quân, cô đã chọn được một cái cài tóc phù hợp với Trương Từ Hiểu, hôm nay bắt buộc chàng phải đeo nó.
Nhìn dáng vẻ mới của mình trong gương Trương Từ Hiểu có vẻ rất hài lòng, ngắm nghía đủ kiểu.
"Rất đẹp đúng không? Thế này trông anh tuấn hơn rồi đấy" Tôn Từ Y tự tin với tay nghề của mình
Thất Nguyệt mỉm cười:
"Phu nhân, nếu tỷ còn không mau chuẩn bị, sợ rằng sẽ muộn giờ mất"
Tôn Từ Y nhanh chóng đi thay đồ, trang điểm.
Bữa tiệc trong cung rất náo nhiệt, linh đình.
Vì Tôn Từ Y cũng góp phần tạo ra ngọn lửa lớn đuổi quái vật nên nhiều người biết ơn cô.
Cha quý nhờ con, Trương Thừa tướng cũng được hưởng lây.
Lạc Dụng đã đổi tên thành Cố Dĩ An, phong Thành vương gia.
Tất nhiên không như thường ngày, hắn ăn mặc sang trọng hơn, phong thái khác hẳn, từ đầu đến cuối hoàng thượng luôn ca ngợi quan tâm hắn nhưng hắn chỉ mang một vẻ mặt như vậy.
Còn Cố Nhược Nhiên chắc là lấy cớ không khỏe nên từ chối có mặt trong buổi yến tiệc.
Tôn Từ Y ngại ngùng quay sang bên cạnh:
"Tam công chúa, về chuyến đi săn, ta không tặng được quái vật cho người"
"Không sao, đều tại đám quái vật kia cả.
Nhưng cô và nhị tỷ ta thật sự đã lập công lớn đấy" Cố Du Xuân đáp, khuôn mặt có chút buồn bã nhìn Lý Cảnh Khiêm đối diện, hắn ta đang không ngừng tán tỉnh nàng bằng ánh mắt:"Thật kinh khủng, phụ hoàng đã hứa sẽ gả ta cho một tên như hắn đấy"
Tôn Từ Y không ngờ đến việc này, hoàng thượng vậy mà lại nỡ gả công chúa cho một tên như vậy.
"Phu nhân, mong cô giúp ta lần nữa" Cố Du Xuân cầu khẩn.
Trương Từ Hiểu lập tức quay sang, vẻ mặt lạnh lùng:
"Đủ rồi đấy công chúa, phu nhân ta sẽ không giúp người làm gì nữa đâu.
Nếu không phải tại người nhờ vả, nàng ấy cũng không chạy đến đại hội săn bắn rồi bị bóng đen kéo vào suýt thì mất cả mạng"
Cô tròn mắt nhìn phu quân, dù biết Trương Từ Hiểu là đang lo lắng cho cô nhưng nói những lời như thế này không phải là rất quá đáng sao?
"Hôm nay Trương Từ Hiểu rất lạ, không giống thường ngày" Cô nghĩ:"Nhắc đến bóng đen thì mình vẫn còn bình an vô sự.
Tôn Từ Y nguyên tác không thoát khỏi bóng đen, nhưng mình lại thoát được, cũng không bị ảnh hưởng."
Nhớ lại lúc bị bóng đen hút vào cô đưa tay ra chắn hình như chỉ trong chốc lát cô có thể đẩy lùi được phần nào bóng đen.
"Không biết mình có thể điều khiển được nó không nhỉ?" Cô nhìn hai tay mình rồi nắm chặt lại, ánh mắt lóe lên tia hi vọng
"Tướng quân, ngài đừng làm quá lên chứ" Cố Du Xuân có vẻ khó chịu đáp
"Làm quá nhưng không thừa đâu"
"Ngài..."
Nếu Cố Dĩ An không lên tiếng ngăn cản kịp thời sợ rằng hai người họ sẽ lớn tiếng cãi cọ.
Tôn Từ Y cũng chỉ biết ngồi đó suy nghĩ, công chúa sắp hòa thân vậy mà cô không biết được Tề vương kia sẽ có kế hoạch gì để khiến Trương Từ Hiểu thất bại.
Hoàng thượng ngồi bên trên vô cùng hài lòng vui vẻ:
"Khải vương, đệ cũng đã 27 tuổi rồi, nên chọn cho mình một vương phi.
Hôm nay đệ thích cô nương nào, cứ việc nói cho trẫm biết, trẫm đồng ý với đệ"
Cố Khải Ngôn đứng dậy, hai tay để phía trước kính cẩn:
"Hoàng huynh, thật ra đệ sớm đã chọn được cô nương nhà lành"
Những người trong buổi yến tiệc nghe vậy đều xì xào, đến cả Trương Từ Hiểu và Tôn Từ Y cũng rất ngạc nhiên:
"Trong nguyên tác, Khải vương là một người không gần nữ sắc, nguyện suốt đời không thẻ thiếp.
Rốt cuộc cô nương nào đã lọt vào mắt ngài ấy chứ?"
Hoàng thượng lại khuyến khích Khải vương nói ra thân thế của cô nương bí ẩn kia.
Cố Khải Ngôn cười nhẹ rồi cầm một miếng ngọc bội phỉ thúy hình rồng từ từ tiến lại phía Tôn Từ Y rồi đặt nó vào tay cô trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người.
"Hoàng thúc, người đây là..." Cố Dĩ An ngạc nhiên
Trương Thừa tướng cau mày không vui khi nghe những lời bàn tán xì xào kia:
"Khải vương điện hạ, ngài có ý gì đây?"
Tôn Từ Y cầm miếng ngọc bội trong tay rất khó xử, lẽ nào Khải vương chọn cô làm nương tử?
"Trương phu nhân thông minh hơn người, xinh đẹp, tốt bụng, từ lần đầu gặp mặt bổn vương đã thấy ngưỡng mộ.
Trương Thừa tướng có một cô con dâu thế này khiến bổn vương rất ghen tị.
Nay ta ngỏ lời muốn cô ấy trở thành nghĩa nữ của ta"
Những lời Cố Khải Ngôn nói ra lại một lần nữa khiến nhiều người ngạc nhiên.
"Thì ra là muốn chọn mình làm nghĩa nữ" Tôn Từ Y nhìn Trương Từ Hiểu ngồi cạnh:"Có vẻ chàng ấy biết tất cả rồi"
Hoàng thượng lại nghĩ đây là một cơ hội tốt để đuổi Tôn Từ Y đi, thành công loại bỏ một cái gai trong mắt:
"Rất tốt, không biết ý của phu nhân thế nào?"
Trương Thừa tướng cuộn chặt bàn tay hồi hộp nhìn con dâu.
Tôn Từ Y bình tĩnh đứng dậy, cô cúi người:
"Thần nữ vô tình được Khải vương để ý chính là một vinh dự lớn.
Thần nữ nguyện nghe theo ý của bệ hạ"
Tôn Từ Y ngồi xuống, chưa gì đã thấy vẻ mặt không vui của Trương Thừa tướng.
Cô định lúc nữa sẽ giải thích sau.
"Vậy thì tốt rồi, nếu ngươi đã đồng ý vậy thì trẫm cũng không có ý kiến gì.
Chọn ngày tốt để ngươi đến Nam Sơn cùng hoàng đệ trẫm" Hoàng thượng trong lòng rất vui mừng nhưng không thể hiện ra bên ngoài, ông ta chỉ cần biết nếu có thể đuổi được Tôn Từ Y đi sẽ bớt một nỗi lo về Trương gia
"Hoàng huynh đã hiểu lầm ý thần đệ rồi.
Thật ra đệ không muốn đưa nghĩa nữ đến nơi Nam Sơn hẻo lánh, lạnh lẽo kia.
Đệ chỉ muốn có con gái để an ủi mỗi khi quay về kinh thành thôi"
Đến đoạn, hoàng thượng bỗng mất vui.
Trương Thừa tướng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nếu không phong Tôn Từ Y làm Quận chúa, cũng không khác gì khi cô làm Tướng quân phu nhân.
"Được rồi, trẫm cũng không ép buộc đệ phải đưa nghĩa nữ về Nam Sơn."
Yến tiệc phải rất lâu mới kết thúc, Tôn Từ Y cùng Trương Từ Hiểu quay về.
Cô thỏa mãn mỉm cười:
"Đồ ăn ngon quá đi, hoàng cung hôm nay chuẩn bị toàn món ta thích"
Trương Từ Hiểu không đáp lại gì, nét mặt lại lạnh lùng vô cảm.
"Chàng ấy bị gì vậy? Ăn không đủ no sao?" Cô thắc mắc tự hỏi
Bước chân của hai người đi rất đều, dường như là có chung một suy nghĩ.
Những người đến tham dự yến tiệc đều đã ra về hết, chỉ có hai người cùng đi dạo trên đường đến cổng cung:
"Sau này Thừa tướng phủ và chàng sẽ được bọn họ để mắt giúp đỡ hơn nhiều, vì bọn họ đã nợ ta một mạng.
Thật tốt"
Trương Từ Hiểu hình như vẫn không để ý đến lời nói của cô, chàng chỉ gật đầu một cái, suy nghĩ gì đó vu vơ.
"Khi chàng điều tra bóng đen thì dẫn ta theo với.
Ta nghĩ mình có thể điều khiển được bóng đen, rất có ích trong việc tiêu diệt thứ không rõ nguồn gốc kia"
Nghe đến đây, Trương Từ Hiểu mở to hai mắt quay lại nhìn phu nhân mình.
Chàng không nghe nhầm thì cô lại muốn đến gần bóng đen, đối với việc này chàng tuyệt đối không cho phép cô lao vào chỗ chết thêm lần nào nữa.
"Đừng nói với ta nàng định tham gia vào việc tiêu diệt bóng đen"
Trước ánh mắt lạnh băng của Trương Từ Hiểu, cô cảm thấy không tự tin lắm:
"Tất nhiên rồi" Tôn Từ Y nhẹ giọng đáp
Nghĩ lại khi cô vừa được cứu ra khỏi thứ đáng sợ mà đầy uy lực kia, chàng ôm cô vào lòng, cả cơ thể cô lạnh ngắt, hơi thở yếu ớt như không còn sức sống.
Lúc đó chàng rất sợ sẽ mất cô, mất đi người mình yêu thương.
"Cho dù ta phải dính vào việc tiêu diệt bóng đen, cũng không cần nàng giúp"
Tôn Từ Y đang háo hức muốn thử tiếp xúc với bóng đen, nghe thấy thế nụ cười trên môi cô liền biến mất.
Lúc này cô chỉ nghe được ngữ khí lạnh băng của phu quân lại không biết được đối phương lo lắng cho cô như thế nào.
"Ta không thể tin tưởng nàng"
Dù vậy nhưng Tôn Từ Y vẫn giữ vững lập trường của mình:
"Nhưng mọi việc ta làm trước giờ đều đúng đắn"
"Nàng có thể khẳng định tất cả đều theo ý muốn của mình sao? Như Thành vương và nhị công chúa..."
Vào lúc này lại đem hai người kia ra nói quả thực đã kích động đến Tôn Từ Y:
"Dù vậy nhưng những gì ta biết về bóng đen có thể giúp chàng rất nhiều, giúp cho bách tính.
Tại sao chúng ta lại phải cãi cọ vì điều này?"
"Nàng nói đúng.
Nhưng ta không muốn nàng gặp nguy hiểm, đôi khi nàng cũng phải đặt an nguy của bản thân lên hàng đầu.
Chính vì vậy, ta không cần một người yếu đuối như nàng giúp đỡ"
Dù có trả giá thế nào Trương Từ Hiểu cũng không muốn cô dấn thân vào những nguy hiểm không đáng có.
Chính lúc này chàng lại một lần nữa chứng kiến những giọt nước mắt chảy xuống gò má Tôn Từ Y:
"Trương Từ Hiểu, nếu chàng cảm thấy phiền phức thì nói thẳng hay là tức giận với ta cũng được.
Nhưng xin Đại Tướng quân đừng mỉa mai, khinh thường ta"
Cứ như vậy Trương Từ Hiểu trơ mắt nhìn Tôn Từ Y chạy mất.
"Ta thật sự không có ý đó mà" Trương Từ Hiểu bất lực đứng đó thở dài.
Trương Thừa tướng vừa bước đến đã thấy con dâu một mình bỏ chạy đang dần khuất bóng:
"A Hiểu, Từ Y đi đâu thế?"
"Bọn con cãi nhau về bóng đen, nàng ấy cho rằng bản thân bị khinh thường rồi khóc lóc bỏ chạy"
Trương Từ Hiểu đã mở lòng với cha mình hơn nên mới thành thật thuật lại.
Trương Thừa tướng vỗ vai con trai:
"Mau đuổi theo đi, đừng để con bé chạy lung tung"