Tôn Từ Y và Cố Nhược Nhiên đỡ Lạc Dụng đứng lên.
Dù cơ thể Lạc Dụng rất nặng nhưng Cố Nhược Nhiên lại không để ai khác dìu hắn.
Đám thích khách đang bất tỉnh cũng bị người của Cố Đạt trói lại.
Tối hôm đó khi Trương Từ Hiểu quay về thấy Lạc Dụng bị thương mới biết chuyện.
"Ta biết ngay mà, nàng đi một mình thể nào cũng xảy ra chuyện" Trương làm như đã biết tất cả trước
"Đây là lần duy nhất ta ra ngoài một mình gặp sự cố đấy" Tôn Từ Y chột dạ
"Đám thích khách kia có làm nàng bị thương không?"
Tôn Từ Y lắc đầu.
Đại phu nói Lạc Dụng cần tĩnh dưỡng một thời gian vết thương mới có thể hồi phục nhanh chóng.
Lúc nãy Cố Nhược Nhiên có ở lại nhìn Lạc Dụng một chút, hỏi thăm Tôn Từ Y rồi ra về.
"Thái độ của công chúa có chút không đúng, trước đây không phải luôn rất quan tâm Lạc Dụng sao?" Đến Trương Từ Hiểu cũng thấy lạ
"Ta cũng không biết, dường như cô ấy đã thay đổi"
Nhiều ngày sau, Lạc Dụng cũng dần hồi phục.
Tôn Từ Y vẫn tập trung vào công việc của mình, bên cạnh đó cô cũng đang muốn đưa lại Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán cho Trương Từ Hiểu, nhưng tạm thời lại phải giải quyết những vấn đề trước mắt.
Hôm đó, Hoàng Vệ Quân mở cuộc thi tuyển chọn Phó thống lĩnh Hoàng Vệ Quân.
Ai tự mình ứng cử đều có thể tham gia, bao gồm cả Lạc Dụng, dù vết thương chưa lành hẳn nhưng hắn quyết không bỏ qua "món ngon" này.
Trương Từ Hiểu mặc áo giáp, dáng vẻ uy phong đứng phía trên.
Cuộc thi do đại tướng quân đích thân ra đề, cho dù Lạc Dụng có là phó tướng quân đánh trận biên cương cũng phải thi đấu theo quy tắc.
Mỗi người khởi đầu đều có một tấm bản đồ dùng để đến những nơi được chỉ định và lấy bản đồ khác.
Cứ như vậy ai đến đích trước và tìm được lệnh bài, có pháo báo hiệu sẽ thắng.
Ngoài Lạc Dụng ra còn có thêm 4 binh sĩ khác tham gia, nghe nói bọn họ cũng nằm trong số những người nổi trội nhất của Hoàng Vệ Quân, từng lập được công, lớn có nhỏ có.
Bọn họ mỗi người nhận lấy một tấn bản đồ, ai nấy đều giữ trong mình sự kiên cường, tin chắc vị trí này sẽ thuộc về mình.
Khi tiếng trống bắt đầu vang lên, các tướng sĩ đều chạy ra khỏi Hoàng Vệ Quân, bắt đầu đi tìm nửa còn lại của bản đồ.
Nơi được chỉ trong bản đồ đầu tiên, chính là một rừng trúc.
Chỗ này nhìn như một mê cung vậy, đã thế còn có tuyết rơi khiến tầm nhìn người khác bị hạn hẹp.
Lạc Dụng và những người khác đều chú tâm nhìn xem trong bản đồ có thêm chỉ dẫn nào khác không nhưng không có gì cả, một nơi như rừng trúc này không thể giấu đồ ở đâu, nếu bản đồ tiếp xúc với tuyết sẽ bị hỏng.
Ai nấy đều cẩn trọng nhìn xung quanh, Lạc Dụng chạm tay vào một cây trúc vô tình thấy trên cây trúc có ba cái lỗ nhỏ, những cây khác đều không có.
Hắn cười thầm, lập tức rút kiếm chém đứt cây trúc kia khiến ai cũng phải nhìn hắn.
"Quả nhiên bản đồ ở đây, tướng quân, huynh cũng quá mưu mô rồi" Lạc Dụng cầm lấy nửa kia của bản đồ lập tức chạy đi.
Mấy người kia thấy vậy cũng học theo Lạc Dụng chặt cây trúc xen bên trong có gì không.
Hắn chạy đến trước một dịch quán, đây chính là nơi được nhắc đến tiếp theo.
"Tìm kiếm sẽ có gợi ý" Lạc Dụng đọc gợi ý của bản đồ thứ hai, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh
Lúc đó thứ đập vào mắt Lạc Dụng chính là tấm bản đồ treo lủng lẳng ngoài ban công tầng 2.
Vừa hay có 5 tấm bản đồ treo ở đó.
Mấy người kia cũng chạy đến ngay sau đó, bọn họ thân thủ cũng rất tốt ngay lập tức đã dùng khinh công nhảy lên lấy bản đồ.
Nhưng Lạc Dụng nhanh chóng nhận ra bản đồ có vấn đề, nếu của hắn đang là một nửa làm sao mà mấy tấm bản đồ có chiều dài còn nguyên vẹn được?
Lạc Dụng nhìn xung quanh, hắn tin rằng sẽ có gợi ý ở đâu đó.
Hắn chợt nhìn thấy lá cờ đỏ treo trên phố, lại gần nhìn kĩ hơn thì thấy ở đó có một mũi tên chỉ sang phải.
Mà ngay bên đó lại là Phượng Tịch Lầu của Tôn Từ Y, Lạc Dụng hớn hở chạy vào.
Thấy Lạc Dụng tìm đến, Tôn Từ Y ngỡ ngàng:
"Sao huynh đến đây vậy?"
"Từ Y, có phải ở đây có bản đồ không?" Lạc Dụng hốt hoảng
"Ở bên đó" Tôn Từ Y hụt hẫng chỉ tay vào cái khay đựng bản đồ trên bàn:"Ta còn tưởng huynh đến tìm ta"
"Ta xin lỗi, không còn nhiều thời gian nữa" Lạc Dụng cầm lấy bản đồ rời đi
Tôn Từ Y thở dài, cô đem mấy bức bình phong đặt ra bàn.
"Lạc Dụng là huynh đệ tốt của Trương Từ Hiểu, ai cũng biết.
Câu đố là do Trương Từ Hiểu nghĩ ra, Lạc Dụng xem ra được chiếu cố hơn những người khác.
Nếu huynh ấy chiến thắng chắc chắn sẽ có người không phục."
Sau đó mấy người kia cũng xông vào, trước đó bọn họ đã giải được gợi ý của Tướng quân.
Trước đó Trương Từ Hiểu đã lén cho họ một gợi ý mà Lạc Dụng không biết, vì không muốn mấy người này xông vào đột ngột sẽ dọa cô sợ, phá Phượng Tịch Lầu.
"Tướng quân phu nhân" Bọn họ cúi đầu
"Không cần đa lễ, mau đi đi" Tôn Từ Y chỉ tay vào đống bản đồ:"Nếu rảnh thì nhớ ghé đến Phượng Tịch Lầu mua chút đồ cho nương tử, đến Đinh Phong Quán ủng hộ ta nhé, đối với các huynh có ưu tiên đó"
Bọn họ lập tức lấy đồ hớt hải chạy đi:
"Đa tạ phu nhân"
Tôn Từ Y ngồi thụp xuống ghế dùng tay đỡ lấy trán, cô khẽ thở dài:
"Nếu không phải Trương Từ Hiểu dặn dò trước chắc Phượng Tịch Lầu của mình đã không xong rồi"
Lạc Dụng chạy đến nơi tiếp theo, chính là cổng thành.
Lạc Dụng đang trên đường đến đó, lúc này một tên ác ôn mặt mày hung tợn đang bắt nạt một lão bà trên phố.
Hắn liên tục đá vào lưng bà bà.
Lạc Dụng dừng chân phân vân có nên cứu người không, những người kia đang xông xáo chạy đến, nhưng bọn họ lại bỏ qua lão bà mà đến nơi tiếp theo.
Lạc Dụng cuộn chặt hai tay không thể chịu đựng tiếp mà tiến lên đánh cho tên ác ôn kia một cái, hắn ta liền lùi xa, cả người văng vào hàng bán kẹo đường, chỗ đó nát ra, hắn ta thổ huyết.
Ai chứng kiến cũng nói Lạc Dụng trượng nghĩa, thân thủ lợi hại.
Bọn họ vẫn còn nhớ rõ Phó Tướng quân cưỡi ngựa đi bên Đại Tướng quân, phong thái vô cùng uy phong.
Tức giận vì chuyện bị chậm giờ Lạc Dụng đang định đánh tiếp thì lão bà đã vội ngăn lại:
"Chàng trai trẻ, được rồi.
Xin người tha cho hắn ta"
Lạc Dụng không hiểu tại sao lão bà bị đánh đến như vậy mà vẫn ra mặt nói giúp.
Từ cổng thành, pháo hiệu được bắn lên.
Lạc Dụng cay đắng quay về Hoàng Vệ Quân.
Những người tham gia cuộc thi đã chờ sẵn ở Hoàng Vệ Quân, chỉ đợi Lạc Dụng quay về.
"Tướng quân" Lạc Dụng hành lễ
Trương Từ Hiểu vẻ mặt nghiêm nghị tuyên bố:
"Người giành chiến thắng trong cuộc thi lần này là Lạc Dụng.
Trở thành một Phó thống lĩnh, Phó Tướng quân, phải có tình thương dành cho bách tính, chứ không phải là một kẻ máu lạnh"
Nghe kết quả, Lạc Dụng vô cùng ngạc nhiên nhưng mọi người xung quanh đều vỗ tay chúc mừng, ngay cả những người hồi nãy tranh giành quyết liệt.
"Nay ta trao lại lệnh bài Phó thống lĩnh và thanh kiếm nạm bạc cho huynh.
Hi vọng huynh có thể dùng nó để chống lại cái ác, bảo vệ bách tính"
Lệnh bài và kiếm đều được Lạc Dụng nhận lấy.
Thấy Lạc Dụng đơ ra, một trong số 4 người kia nhắc nhỏ:
"Phó thống lĩnh, mau đa tạ Tướng quân đi"
Lạc Dụng cúi đầu:
"Đa tạ Tướng quân.
Lạc Dụng xin thề sẽ dùng thanh kiếm và lệnh bài để bảo vệ bách tính, quốc thái dân an"
Lạc Dụng nắm chắc hai món đồ trên tay, khuôn mặt vô cùng mãn nguyện.
Trải qua giai đoạn nghiêm túc, 4 binh sĩ kia đàn đúm với nhau:
"Đến giờ nghỉ trưa rồi, nghe nói Đinh Phong Quán của Tướng quân phu nhân nổi tiếng toàn món ngon, chúng ta đi ăn đi"
"Được đó, nãy phu nhân cũng nói khi chúng ta đến sẽ được ưu tiên rồi"
"Phó thống lĩnh, huynh đi luôn không?"
Lạc Dụng ngơ ngác, hắn không hiểu sao những người này bị mất cơ hội lại có thể vui vẻ đến vậy, còn mời hắn đi ăn.
Lẽ nào là muốn nhân cơ hội hắn không đề phòng mà diệt khẩu?
Dù có nghĩ nhiều một chút nhưng Lạc Dụng vẫn quyết định đi cùng bọn họ.
Vui là chính mà.
Đúng lúc Tôn Từ Y cũng ở Đinh Phong Quán nên Lạc Dụng và đồng bọn được đón tiếp nồng hậu lắm.
Bọn họ được ngồi trong một phòng riêng.
Đồ ăn bưng lên tận nơi vô cùng phong phú: súp sữa ức gà, ốc kho, bánh gạo cay, cá thu nhồi,...!Bọn người Lạc Dụng được mở mang tầm mắt một phen.
Cuối cùng bọn họ cũng biết vì sao chỗ này nổi tiếng rồi
Các món ăn như một bức tranh đa màu sắc từ hương vị cho đến cách trang trí.
Mỗi món ăn là sự kết hợp hài hoà giữa các nguyên liệu tươi ngon và những loại thảo mộc tốt cho sức khỏe.
Bên cạnh đó, sự tỉ mỉ và tinh tế trong cách trang trí món ăn cũng làm cho nền ẩm thực ở đây vô cùng đặc sắc.
Những món ăn có nét cổ truyền vẫn là chính.
Tuy nhiên, các món ăn làm từ bột mì cũng được mọi người yêu thích.
Có những món ăn vì quá hiện đại mà đầu bếp phải học nấu rất lâu.
"Mời các vị ăn ngon miệng" Tôn Từ Y nói:"Bữa này coi như ta mời nhé, cứ tự nhiên"
Cô rời đi ngay sau đó.
Một người hỏi Lạc Dụng:
"Phu nhân vẫn luôn nghĩ thoáng như vậy sao?"
"Chắc là vậy đó, đối với ai phu nhân cũng dịu dàng như nhau" Lạc Dụng đáp.
Tối hôm đó, sau khi trở về Tướng quân phủ Lạc Dụng còn được Tôn Từ Y chiêu đãi thêm một bàn ăn hoành tráng nữa.
"Tướng quân phu nhân, cô không cần phải phô trương như vậy chứ?" Lạc Dụng kinh sợ nhìn Tôn Từ Y: "Trưa nay ta ăn vẫn còn no đấy"
"Chỉ là chúc mừng thôi mà, Phó tướng quân" Tôn Từ Y ngồi vào bàn
Trương Từ Hiểu không nhìn cô, trong lòng rõ ràng là đang ghen tị.
"Vậy mà khi phu quân nàng trở về sau 5 năm, bữa ăn đó lại đạm bạc hơn nhiều"
"Chuyện đó là quá gấp gáp thôi.
Hai người mau ăn đi.
Hôm nay chúng ta không uống rượu nữa, ngày mai hai người còn phải đến quân doanh"
Đêm đó, Trương Từ Hiểu vẫn còn thức đêm với quân vụ ở trong thư phòng riêng của mình.
Tôn Từ Y cũng không biết thế này là sao nữa, đến quân doanh chưa được còn có giấy tờ đem về.
Cô muốn nói về chuyện hòa ly nên đã chủ động ôm giấy chuyển nhượng các kiểu đến tìm Trương Từ Hiểu.
Tôn Từ Y đánh liều gõ cửa:
"Ai vậy?" Từ bên trong, giọng chàng truyền ra
"Là ta, Tôn Từ Y.
Ta có chuyện muốn nói"
"Vào đi"
Tôn Từ Y mở cửa bước vào, cô phát hiện Trương Từ Hiểu đã sớm mệt mỏi.
"Nàng có chuyện gì thế?"
"Chàng đang rất mệt sao?"
Trương Từ Hiểu gật đầu, cô cũng biết bây giờ đã là giờ Tý (1 giờ đêm):
"Ta còn nhiều công vụ bận rộn.
Sáng mai bọn ta sẽ lên núi tìm con quái vật đặc biệt.
Nó đã tác quái được một thời gian rồi, người dân ở Bắc Sơn đã đau đầu một thời gian rồi" Trương Từ Hiểu ôm trán:"Ta quên mất, có gì nàng nói đi"
"Không có gì quan trọng" Cô ôm chặt sổ sách, mãi không nói ra được chuyện mình muốn nói:"Nếu chàng đến Bắc Sơn nhớ đem hoa đào về cho ta, tiết trời trở lạnh mùa đông cũng đến rồi, chàng nhớ bảo trọng.
Ta từng nghe mói con quái vật kia rất dễ kích động, chàng đừng để bị thương"
Hai người nhìn nhau, cô là sợ Trương Từ Hiểu sẽ chịu nhiều áp lực, dù sao chàng vừa mới trở về còn lạ nước lạ cái.
Chuyện của Hoàng Vệ Quân vẫn chưa ổn định.
"Nàng chỉ muốn nói những lời này thôi sao?"
"Tướng quân, chàng mới quay về, công vụ bận rộn, ta không muốn nói ra ngay.
Đợi khi Hoàng Vệ Quân và chàng dần ổn định, ta sẽ nói chàng nghe"
"Cũng được, nàng đi ngủ sớm đi.
Có lẽ ta phải dành cả đêm nay để xem lại sổ sách của Hoàng Vệ Quân và Tướng quân phủ.
Khi ta trở về sẽ ngủ trên ghế sạp"
"Chàng đừng ngủ trên cái ghế kia, trời đang lạnh dần rồi.
Sau khi xong việc chàng cứ về phòng ngủ trên giường, ta ngủ bên trong sẽ không bị chàng làm phiền, sau khi ta say giấc rồi cũng không dễ bị đánh thức"
Tôn Từ Y đem theo sổ sách rời đi, Trương Từ Hiểu không khỏi thắc mắc thứ cô ôm là gì nhưng nó có vẻ rất quan trọng.
Phải đến giờ Sửu (3 giờ sáng) Trương Từ Hiểu mới quay về phòng, chàng khẽ mở cửa bước vào.
Lúc này Tôn Từ Y đã say giấc nhưng cô không nằm trên giường mà ôm lấy người gục xuống đầu gối.
Cô sớm đã xõa tóc ra và thay một bộ y phục màu trắng rõ ràng là đã chuẩn bị để đi ngủ rồi.
Tôn Từ Y ngồi ghế thấp nên chân váy xòe ra với những lợp lụa trắng mỏng gấp nếp phủ trên sàn gỗ.
Bây giờ chàng mới để ý cái bàn cao và ghế cao của mấy năm trước giờ đã bị thay bằng cái bàn và ghế còn chưa đến đầu gối.
Chàng tiến lại gần phát hiện ra trên bàn chỉ toàn là bản vẽ trang sức và công thức nấu món ăn mới, còn có cả chi tiêu của Phượng Tịch Lầu.
Xem ra công việc của cô cũng không phải nhàn rỗi.
Trương Từ Hiểu nhẹ nhàng bế Tôn Từ Y lên, lúc này cô vẫn không hay biết gì cả.
Nhưng khi lưng cô vừa chạm xuống giường cô đã tỉnh giấc.
"Trương Từ Hiểu, chàng xong việc rồi sao?" Cô dụi mắt
"Nàng đang vẽ trang sức mới sao?" Chàng cố tình phớt đi câu hỏi của phu nhân
"Đúng vậy, trước đây ta từng nghe cha nói về tinh tú trên trời nên nổi hứng muốn làm."
"Quả là ý tưởng không tồi"
"Nhưng ta không hiểu nhiều về tinh tú, ta đã đọc qua nhiều sách nhưng chỉ biết lờ mờ, có lẽ chàng biết nên ta muốn hỏi chàng xem nhưng lại thấy chàng bận rộn...Mấy năm nay Phượng Tịch Lầu chuyên là chỗ cho các nương nương trong cung chọn trang sức, ta cũng muốn có thêm nhiều kiểu dáng mới hơn"
Tôn Từ Y hí hửng rải chăn ra:
"Đi ngủ thôi, vẫn là để ngày mai tính sau"
"Ta vẫn chưa xong việc, còn phải điều tra một chút về vụ tham ô của Đường phủ.
Nàng cứ việc ngủ trước đi" Trương Từ Hiểu đưa tay mân mê tóc cô
Vẻ mặt Tôn Từ Y rõ không vui, rõ ràng Trương Từ Hiểu đang ở độ tuổi non trẻ, tại sao lại có thể chèn ép cho người khác nhiều việc vậy chứ?
"Vậy chàng xong việc sớm thì ngủ sớm, nhớ không được thức khuya đấy"
"Nhớ rồi" Chàng vuốt tóc phu nhân rồi quay người rời đi
Cho đến khi trời dần sáng, cảnh vật trong đêm tối đã dần hiện ra Trương Từ Hiểu mới quay lại, cô đã ngủ say từ lâu.
Chàng tiến đến, đặt mấy bản phác thảo trang sức về tinh tú do chính tay chàng vẽ lên bàn, lại vô tình thấy được cô vẫn để dành chỗ cho mình.
Trương Từ Hiểu lại gần giường, ngồi xuống và nhìn cô một lúc:
"Cứ mỗi lần thấy nàng ta lại thấy an toàn hơn, ta không muốn buông tay nàng cũng không muốn làm hại nàng"
Trong lúc suy nghĩ Trương Từ Hiểu bất giác cúi đầu hôn lên trán Tôn Từ Y, cô vẫn ngủ say tít, không hề hay biết gì.