Vì chào đón con dâu mới mà trong bữa trưa Trương Tướng quân đã cho người nấu rất nhiều món ngon.
Cả bàn đã gần như là đầy đủ người trong nhà, chỉ còn thiếu đúng Trương Từ Hiểu.
Tiêu Lan có chút hụt hẫng nhưng Trương Tướng quân lại bảo mặc kệ con trai.
Tôn Từ Y nhìn Lạc Dụng:
"Thiếu gia đâu?"
Lạc Dụng e ngại lắc đầu:
"Thiếu gia không ổn lắm"
Tôn Từ Y bèn rời khỏi bàn ăn và cùng Lạc Dụng với Thất Nguyệt quay về phòng.
Trương Từ Hiểu nằm bẹp dí trên giường, không màng thế sự.
"Phu quân của ta, chàng đừng ấm ức nữa, dậy ăn gì đó đi" Tôn Từ Y ngồi xuống giường, bàn tay khẽ lay động người chàng
"Không muốn" Trương Từ Hiểu kéo chăn trùm kín người
"Tiêu Lan đó sẽ sớm cảm thấy chán mà bỏ đi thôi, đừng để mình bị kiệt sức chứ"
"Nàng đừng nhắc đến tỷ ấy, ta không muốn nghe.
Nàng có biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không? Lúc mà tỷ ấy chạy xuống từ trên giường...ăn mặc không đàng hoàng, còn muốn ôm ta, cũng may ta phản ứng nhanh nếu không...thật sự sẽ bị "ăn sạch",,
Tôn Từ Y nghĩ bộ dạng khi giận dỗi của phu quân nhỏ cũng thật dễ thương.
Cô mỉm cười:
"Vậy giờ phải làm sao để chàng ăn đây?"
Trương Từ Hiểu ngồi dậy nhìn phu nhân với ánh mắt đáng thương:
"Nàng phải tìm cách đuổi Tiêu Lan tỷ đi, nếu không...ta tuyệt thực cho nàng xem"
"Được, được, được.
Ta sẽ đuổi người đi giúp chàng"
Lạc Dụng và Thất Nguyệt cười tủm tỉm, cảnh tượng như là mẹ dỗ dành con vậy.
"Được rồi Thất Nguyệt, đi lấy đồ ăn đến cho thiếu gia đi.
Phải có đậu hũ chiên và canh trứng, đều không bỏ hành nhé" Tôn Từ Y dặn dò
Thất Nguyệt đi làm ngay và luôn, Trương Từ Hiểu kinh ngạc:
"Sao nàng biết ta thích nhất là hai món kia? Lẽ nào nàng điều tra về ta sao?"
"Không có, ta chỉ tiện miệng thôi"
Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng nhìn nhau, chắc chắn đó không phải là trùng hợp, đã bao nhiêu lần rồi mà.
Lúc này thị vệ lại thông báo với Tôn Từ Y, nhị công chúa đến và muốn gặp cô.
"Ta đi gặp nhị công chúa, chàng nhớ ăn hết cơm đấy"
Tôn Từ Y vui vẻ chạy ra ngay.
Khi thấy cô, Cố Nhược Nhiên mỉm cười:
"Tôn tiểu thư, đã lâu không gặp"
"Tham kiến công chúa, người vẫn khỏe chứ?"
"Ta đương nhiên vẫn rất khỏe"
Tôn Từ Y dẫn công chúa vào trong, trên đường đi công chúa cũng nghe loáng thoáng được gì đó:
"Ta nghe nói trong phủ có thêm vị phu nhân nữa"
"Đúng ạ, là Tiêu Lan, công chúa biết người này không?"
"Ta không biết, chỉ nghe thoáng qua là một trong tài nữ của kinh thành.
Lớn hơn cô 4 tuổi đấy.
Trương Tướng quân cũng thật vội vàng, thấy phu nhân của con trai không có khả năng mang thai liền lấy cho con người vợ khác lớn tuổi hơn"
"Công chúa nói phải.
Là mộ trong các tài nữ vậy mà ta thấy cô ta không có chút liêm sỉ nào.
Lại đi chấp nhận làm tiểu thiếp, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để có con với phu quân ta."
"Thủ đoạn hèn hạ?"
Tôn Từ Y đem lại những gì mình nghe từ Trương Từ Hiểu kể lại cho Cố Nhược Nhiên nghe:
"...Cũng chính vì vậy mà phu quân ta giận dỗi từ sáng giờ không chịu ăn cơm"
"Ta cũng muốn gặp cô ta để xem thử, đã vậy thì hôm nay ta không làm công chúa nữa.
Khi gặp mặt cứ nói với cô ta, ta là bạn của cô, là con gái của một thương nhân nhỏ"
"Vâng ạ"
Buổi chiều hôm đó, Tôn Từ Y ngồi nói chuyện cùng Cố Nhược Nhiên:
"Ta nghe tam muội khoe cô tặng cho nó một cây trâm?"
"Đúng là như vậy, nhưng đấy chỉ là một cây trâm cài ta mua ở Bắc Sơn, nói là muốn tặng cho công chúa nhưng lại bị tam công chúa nhìn thấy, nàng ấy muốn ta tặng ta cũng phải tặng thôi" Tôn Từ Y cười trừ
"Tam muội thật sự thích nó, ngày nào cũng cài rồi đi đi lại lại trong cung khiến ta cũng ghen tị" Cố Nhược Nhiên có chút không hài lòng
"Lúc nữa ta sẽ đưa công chúa đến Phượng Tịch Lầu, người muốn lấy bao nhiêu trâm cài cũng được"
"Sao có thể bằng lòng chân thành chứ? Thôi bỏ đi"
Một tì nữ bước vội đến:
"Công chúa, phu nhân"
"Có chuyện gì?" Tôn Từ Y hỏi
"Trắc phu nhân muốn mời phu nhân qua đó uống trà trò chuyện ạ"
Tôn Từ Y nhìn Cố Nhược Nhiên mà suy nghĩ.
"Sao thế?"
"Ta không biết có nên đi không, một người dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy với phu quân ta, e là không sạch sẽ" Tôn Từ Y thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình
"Không sao, ta với cô cùng đi.
Có bẩn thì chúng ta cùng bẩn thôi"
Lúc sau Tôn Từ Y, Cố Nhược Nhiên và Lạc Dụng đã có mặt ở trong hoa viên, đúng là chỗ này của Tiêu Lan đang mở hội trà nhưng chỉ có mỗi mình nàng ta và các nô tì.
"Phu nhân, muội đến rồi.
Đây là..." Ánh mắt Tiêu Lan dừng lại trên người Cố Nhược Nhiên
"Ta là Phong Nhược Nhiên, con gái của một thương nhân"
Tôn Từ Y mỉm cười, đó là tên lúc trước của Cố Nhược Nhiên.
"Mời hai người ngồi"
Trong cuộc trò chuyện, Tiêu Lan luôn nở nụ cười hòa nhã.
Nhưng khúc sau thì không như vậy nữa.
"Bây giờ thân phận của Từ Y muội tôn quý biết bao.
Nhưng ta nghe nói muội là con gái của Tôn thái phó đã mất, nghe nói vị thái phó này có mưu đồ tạo phản nữa"
Ý Tiêu Lan muốn nói Tôn Từ Y chính là con gái tội thần.
Lạc Dụng nghe đã thấy quá đáng rồi.
Cô bình tĩnh đáp:
"Đúng là cha ruột ta có mưu đòi tạo phản, nhưng ông ấy đã phải trả giá bằng cái chết rồi"
Trương Từ Hiểu bước ra vô tình bắt gặp cảnh này, vậy mà những người kia không hề thấy chàng.
Tôn Từ Y ra hiệu bảo phu quân tạm thời đừng ra mặt, chàng cũng nghe lời bay lên một ngọn cây ở ngay phía trên, có thể nghe và quan sát bọn họ.
Tiêu Lan cười khinh bỉ:
"Quả nhiên...mang dòng máu của tội thần quả nhiên cũng biết sử dụng những thủ đoạn quyến rũ người khác thấp hèn"
"Tỷ nói gì vậy?"
Cố Nhược Nhiên từ đầu đến cuối chỉ ngồi thưởng thức trà ngon.
"Còn không phải sao? Nếu không phải ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng cô hôn A Hiểu của ta thì ta cũng không tin cô là con người như vậy"
Trương Từ Hiểu ở trên cây nghe được cũng bất ngờ lắm.
Còn Tôn Từ Y trong lòng đã sớm ngượng ngùng nhưng vẫn phải tỏ ra mình đang rất bình tĩnh.
Lạc Dụng còn đỏ mặt thay cô.
"Từ trước đến giờ A Hiểu đệ chưa bao giờ gần gũi với cô nương nào như cô, chắc chắn cô đã dùng thủ đoạn thấp hèn để dụ dỗ A Hiểu"
Tôn Từ Y cuộn chặt hai bàn tay, đang định xông lên đánh người thì Cố Nhược Nhiên vội ngăn cản, Trương Từ Hiểu cũng từ bên trên đáp xuống chỗ Tôn Từ Y.
"Tiêu Lan tỷ, nãy tỷ vừa nói gì vậy?"
"A Hiểu đệ đây là..." Tiêu Lan không ngờ đến Trương Từ Hiểu đã nghe hết những lời mình nói
Tôn Từ Y mỉm cười thâm hiểm:
"Tiêu tiểu thư, mời tỷ nhìn cho kĩ rốt cuộc là ta dùng thủ đoạn hay A Hiểu của tỷ nguyện ý bị dụ dỗ?"
Dứt câu, Tôn Từ Y ôm lấy cổ Trương Từ Hiểu rồi khóa chặt lấy môi đối phương.
Trương Từ Hiểu kinh ngạc đến mức không biết phải làm sao, mọi người xung quanh ai nấy đều đỏ mặt.
"Cũng quá hạnh phúc rồi" Cố Nhược Nhiên nghĩ bụng
Tiêu Lan trong lòng khó chịu, không nuốt nổi cục tức này.
Tôn Từ Y buông phu quân ra, lúc này mặt Trương Từ Hiểu đã đỏ như quả gấc chín, không nói được lời nào.
"Tiêu tỷ tỷ, ta làm gì có thủ đoạn để dụ dỗ A Hiểu của tỷ chẳng qua là trẻ hơn vài tuổi" Tôn Từ Y cười khẩy: "Nếu lần sau tỷ muốn nhìn cảnh hai phu thê ta ân ái thì có thể nói thẳng, không cần phải lén lút đâu"
Tiêu Lan định bỏ đi, lúc này Cố Nhược Nhiên đặt mạnh tách trà xuống bàn:
"Tiêu tiểu thư, cô đã khiến trà của bổn công chúa mất ngon rồi"
"Công chúa?" Tiêu Lan được thêm cú sốc nữa
Lạc Dụng đứng lên giải thích:
"Đúng ạ, vị này là nhị công chúa, hôm nay vì muốn kết thân với Tiêu tiểu thư mới giả làm dân thường"
"Nhưng ta không ngờ lại được nghe tài nữ kinh thành nói ra những lời vô sỉ như vậy, vừa ăn cướp vừa la làng"
"Công chúa, lời ta nói hoàn toàn đúng"
Tôn Từ Y bước lên:
"Nghe nói Tiêu gia dạy dỗ con cái rất tốt, không ngờ hôm nay được tận mắt chứng kiến lại khiến ta thất vọng như vậy"
"Tôn Từ Y, cô..."
"Ta hỏi tỷ, trong phủ Tướng quân này ai là nữ chủ nhân?" Tôn Từ Y cau mày
"Là...là cô" Giọng Tiêu Lan nhỏ dần
"Người ta nói thiếp thất thì mãi mãi là nô tì của chính thất, sao mà trắc phu nhân vừa rờ khỏi Tiêu phủ đã quên hết tôn ti rồi?" Cô không ngại nhắc lại: "Trắc phu nhân, hôm nay tỷ ngang nhiên sỉ nhục ta, đến cả xưng hô cũng không biết, tỷ nói nên làm sao đây?"
Cố Nhược Nhiên đứng dậy thay Tiêu Lan trả lời:
"Đúng...phu nhân là con gái của tội thần, nhưng hiện giờ thân phận đã khác.
Ít ra giờ cô ấy là chính thê của Trương thiếu gia.
Tội vô lễ trong phủ này đáng bị phạt 30 trượng"
Trương Tướng quân nghe tiếng qua lại nên cũng chạy ra:
"Có chuyện gì? Ta vừa trở về đã nghe các con huyên náo ở đây"
Ông dừng lại trước Cố Nhược Nhiên, dù có lớn tuổi hơn nhưng cũng phải hành lễ:
"Nhị công chúa"
Cố Nhược Nhiên cười đắc ý:
"Trắc phu nhân, cô thấy chưa? Đến cả Trương Tướng quân cũng phải hành lễ với ta nhưng tại sao đến cả một cái cúi đầu với thiếu phu nhân cô cũng không có vậy?"
"Công chúa, vừa có chuyện gì xảy ra?" Trương Tướng quân thắc mắc
"Chắc ông không biết vừa nãy vị tiểu thiếp của con trai ông đã sỉ nhục chính thất khó nghe thế nào đâu, cô ấy nói phu nhân là con gái tội thần, nói phu nhân dùng thủ đoạn thấp hèn để dụ dỗ con trai ông.
Tướng quân nói nên xử lí thế nào?"
Trương Tướng quân coi Tôn Từ Y như con gái ruột, nghe được những từ này thì tức lắm:
"Phạt 30 trượng, đưa về Tiêu phủ!"
"Trương thúc, xin thúc đừng làm như vậy mà!"
Cho dù Tiêu Lan đã hết lời càu xin nhưng không làm lay chuyển ý định của Trương Tướng quân.
"Từ Y, khiến con chịu thiệt thòi rồi"
"Con đã quen rồi, không sao cả" Tôn Từ Y mỉm cười lắc đầu
Sau đó cô kéo phu quân đi.
Sau sự việc hồi nãy Trương Từ Hiểu không khỏi suy nghĩ.
"Tiêu Lan bị đuổi đi, chàng vui rồi nhé"
"Sao nàng lại hôn ta chứ?" Trương Từ Hiểu đỏ mặt
"Thì ra chàng có để ý sao? Xin lỗi, tại lúc đó ta chỉ muốn chọc tức Tiêu Lan tỷ của chàng thôi, không có ý gì khác"
Trương Từ Hiểu có chút gì đó...thất vọng, Tôn Từ Y tiếp:
"Dù sao đêm qua chàng bị trúng mê hương, nụ hôn đầu của ta cũng là bị mất bởi chàng rồi!"
Trương Từ Hiểu cũng không ngờ lời Tiêu Lan nói là sự thật:
"Xin lỗi"
"Xin lỗi cũng không có ích gì, ta cũng không...để tâm đâu"
Nếu đã nhắc lại cô cũng đỏ mặt xấu hổ một trận.
"Nhưng ta không biết lúc đó sao lại có thể hôn chàng nữa, lại còn ngay trước mặt nhị công chúa.
Chắc chắn nhị công chúa đã nghĩ ta là một con người tùy tiện rồi" Tôn Từ Y ngồi xuống ghế đá cạnh đó
"Có vẻ nàng rất thích nhị công chúa?"
"Đúng, có lẽ công chúa là một người vị tha, hợp với cách nói chuyện đầy sự thiếu suy nghĩ của ta"
Ở cạnh đó có một hồ cá cảnh rất đẹp, Trương Từ Hiểu cầm đá ném xuống hồ, viên đá cứ vậy nhảy trên mặt nước vài bước rồi mới rơi hẳn xuống.
Cứ như chàng vừa chút mọi phiền muộn đi vậy.
Thấy cũng thú vị, Tôn Từ Y đứng dậy và tiến lại gần đó:
"Trò này chơi thế nào vậy?"
"Nàng muốn chơi sao?"
Tôn Từ Y nhìn Trương Từ Hiểu bằng ánh mắt chân thành.
"Được thôi, đầu tiên phải chọn một viên đá dẹp, sau đó ném nó đi, làm thế nào để nó chạy trên nước là được"
Cô cũng chọn một viên đá dẹp rồi bắt trước phu quân mà ném.
Ai ngờ khi viên đá của cô đang lăn trên mặt nước thì một con cá vàng nhảy lên, con cá kia bị đá ném trúng nên đã chìm xuống nước.
"Chàng thấy ta có giỏi không? Ném trúng cá luôn kìa" Tôn Từ Y tự tin
Trương Từ Hiểu thấy có gì đó không đúng lắm.
Đột nhiên con cá vàng hồi nãy nổi lềnh bềnh trên mặt nước:
"Nó chết rồi sao?" Tôn Từ Y kinh ngạc
Cô không tin nổi mà chạy đến vớt nó lên bờ, đặt nó trên bụi cò cô có làm gì nó cũng không tỉnh lại nữa.
"Đây là hồ cá, không lẽ...con cá vàng này..."
"Nó chính là, một trong những con Tiểu Béo của Lạc Dụng, hắn mà biết nhất định sẽ khóc nấc lên"
"Không sao, để ta xử lí!"