Một lúc sau những đứa trẻ được đưa ra ngoài, lúc này trong đại sảnh là chỗ của người lớn.
Tôn Từ Y luôn đi sát với Cố Nhược Nhiên, Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng đi trước.
"Tôn tiểu thư, lúc nãy cô thể hiện rất tốt đó" Cố Nhược Nhiên mỉm cười
"Đa tạ công chúa"
Tôn Từ Y không nghĩ được gì khác, bị bịt mắt lâu nên mắt của cô giờ cứ mờ mờ.
Cố Nhược Nhiên kể lại cho Tôn Từ Y về mũi tên trượt của đại công chúa là do Trương Từ Hiểu làm.
Tôn Từ Y không tin, nếu như là do Trương Từ Hiểu làm cô sẽ cảm nhận được hơi lạnh.
Cô từ biệt công chúa rồi chạy lên với phu quân:
"Trương Từ Hiểu, ta nghe công chúa nói mũi tên kia là do huynh làm"
Trương Từ Hiểu dừng chân, chàng dùng ánh mắt vô tội nhìn cô.
Tôn Từ Y thở dài:
"Ta biết không phải huynh làm, nhưng mà cảm ơn huynh nhé, nếu không có huynh ở hai mũi tên cuối cùng người mất vòng tay sẽ là ta"
"Không có gì"
"Huynh đã hai năm không vào cung đúng không? Cũng chưa từng gặp nhị công chúa, hôm nay là lần đầu hai người chạm mặt"
"Không, ta vẫn hay vào cung.
Vị công chúa kia hay ốm đau, thật tình hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt"
Nghe được câu trả lời, Tôn Từ Y thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy là kịch bản được sửa rồi, nhưng hai người họ lại thờ ơ với nhau quá"
Lúc này thái tử, Liêm vương và Tề vương cùng những đứa trẻ khác đang chuẩn bị đốt pháo hoa.
Thái tử cho gọi cả hai qua đó:
"Trương Từ Hiểu, ngươi đốt pháo hoa đi"
Trương Từ Hiểu nhìn pháo hoa trên sàn, Tôn Từ Y nhận ra ngay âm mưu của bọn chúng.
Trong nguyên tác, Trương Từ Hiểu cũng chọc giận thái tử, thế là vào buổi tối hắn ta đã thách thức Trương Từ Hiểu đốt pháo hoa.
Vì lòng tự trọng chàng làm theo lời thái tử, nhưng pháo hoa có vấn đề, nó phát nổ khiến nam chính bị thương nặng.
Lúc đó những tên kia rất đắc ý, chỉ có một mình nữ chính dũng cảm chạy đến ôm lấy nam chính và gọi thái y.
Từ đó mắt phải của Trương Từ Hiểu không được tốt, khi đánh nhau nó đã trở thành một điểm yếu của chàng.
Thấy Trương Từ Hiểu chần chừ, thái tử nhíu mày:
"Sao vậy? Lẽ nào ngươi không dám?"
Đột nhiên có một tên thái giám ra hiệu gì đó, thái tử liền hớn hở chạy đi.
Tôn Từ Y mỉm cười, cô dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Tề vương:
"Tề vương điện hạ, hay là ngài đốt pháo hoa đi.
Phu quân ta thật sự rất sợ, chàng không dám đốt lửa đâu.
Chỉ có quân tử thật sự mới dám đốt pháo hoa thôi"
Tề vương, con người này Tôn Từ Y cũng biết một chút.
Hắn cũng là một người ngạo mạn.
"Hoàng huynh muốn Trương Từ Hiểu đốt, tại sao ta phải đốt?" Tề vương giả vờ không quan tâm nhưng thật ra lại rất để ý.
"Này Tôn Từ Y, ai nói ta..."
Trương Từ Hiểu nói chưa hết câu đã bị Tôn Từ Y dùng tay bịt miệng lại, không thể phát ra âm thanh.
Cô tỏ ý coi thường:
"Lẽ nào một người như Tề vương gia lại sợ đốt pháo hoa sao?"
"Hoàng đệ, đệ mau đốt cho nữ nhân này thấy đi, đệ không phải là một kẻ nhát gan." Liêm vương thúc giục
Pháo hoa có vấn đề chỉ có thái tử biết, Tề vương tự tin cầm nến lại gần dây đốt pháo và châm lửa.
Tôn Từ Y mỉm cười kéo Trương Từ Hiểu ra xa một chút.
Cô nghĩ:
"Có trách thì trách các ngươi đáng ghét, đừng trách ta!"
Quả nhiên không ngoài dự đoán, pháo hoa bị nổ, Liêm vương và Tề vương bị thương nặng, gương mặt và bàn tay hai người đã không còn nguyên vẹn, máu thi nhau chảy ra.
Ai nấy đều lo lắng sợ hãi, các nô tì thái giám chạy đến chỗ Liêm vương và Tề vương.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Trương Từ Hiểu giơ tay dập lửa.
Tôn Từ Y đứng một chỗ quan sát.
Dù thấy hành động của mình xấu xa nhưng hai tên kia đáng bị trừng phạt.
Các đại thần và hoàng thượng cũng kéo đến, bọn họ vô cùng hoảng hốt.
Liêm vương và Tề vương được đưa đi ngay lập tức, nghe tin hoàng hậu bị kích động ngất ngay tại chỗ.
Những đứa trẻ có mặt lúc đó đã kể lại mọi chuyện.
Hoàng thượng đích thân tra hỏi:
"Tốt nhất các ngươi nên nói thật, pháo hoa có phải do các ngươi dở trò không?"
Tôn Từ Y luôn vững vàng, cô không hề bị lung lay:
"Thần nữ thật sự không biết.
Pháo hoa vốn dĩ là do thái tử chuẩn bị.
Lúc nãy thái tử cứ ép phu quân thần phải đốt pháo, thần thấy phu quân sợ nên mới bảo Tề vương gia vì thấy Tề vương dũng cảm, đáng tin cậy.
Không ngờ lại xảy ra cơ sự này"
Trương Tướng quân đứng cạnh cũng góp ý:
"Nếu người đốt pháo là A Hiểu, sợ rằng người bị thương không phải là hai vị vương gia.
Thứ cho thần nói thẳng, thái tử là có ý mưu hại con trai thần"
Hoàng thượng liền câm nín.
Nhị công chúa nói:
"Đúng đấy ạ.
Nhi thần nghe nói hôm nay Trương thiếu gia vô tình đắc tội với thái tử, có lẽ huynh ấy sinh hận nên mới muốn hại Trương thiếu gia.
Hơn nữa pháo hoa là do thái tử chuẩn bị"
Sau khi tra hỏi, thái tử không còn cách nào khác phải nhận tội.
Hoàng thượng sốc nặng lên cơn đau tim tại đó.
Dù không muốn trừng phạt con trai nhưng đối mặt với đại thần hoàng thượng đành đắng lòng ra quyết định:
"Thái tử Cố Toàn mưu hại huynh đệ, không đủ phẩm hạnh tiếp tục giữ vị trí thái tử.
Phế, đuổi ra khỏi cung! Từ nay ngươi sẽ ở phủ Mạnh vương"
Thái tử quỳ xuống khóc lóc cầu xin nhưng không thể thay đổi ý định của phụ hoàng, hắn tuyệt vọng bị đưa đi.
Tôn Từ Y thấy sự việc được giải quyết nên cùng Lạc Dụng và các tì nữ của phủ Tướng quân đi ra một góc, giờ Lạc Dụng có nhiệm vụ phải hộ tống phu nhân.
Lúc này có mấy tiểu thư công tử đang bàn tán gì đó về Trương Từ Hiểu:
"Này, ta nghe nói tên Trương Từ Hiểu kia xuất thân ti tiện, mẹ hắn là nữ nhân trong thanh lâu đúng không?"
"Đúng vậy, hắn ta từ nhỏ buôn ba đầu đường xó chợ, không có gia giáo"
"Một kẻ như vậy mà lại dám vênh mặt lên với chúng ta, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Đã thế hắn còn không nói chuyện với ai"
Vừa nói bọn chúng còn vừa cười rất hả hê nữa.
Lạc Dụng nghiến răng định chạy ra nói lí lẽ thì bị Tôn Từ Y ngăn lại:
"Cô ta chính là vợ của tên dị nhân kia đúng không?"
Ở trong đó cô nhận ra vài người, có Trần Tây Hà chính là con gái của Trần tướng quân, người sẽ gả cho thái tử đã bị phế.
Trần Tây Hà nhìn cô với ánh mắt kì thị, cô ta hỏi:
"Cảm giác sống cùng một tảng băng như thế nào vậy, Trương thiếu phu nhân?"
Bọn chúng lại cười phá lên.
Tôn Từ Y mỉm cười:
"Thật sự rất thú vị đấy, thú vị hơn cuộc nói chuyện hèn hạ này"
"Cái gì? Hèn hạ sao?" Một đứa trẻ cau có
"Đúng là hỗn xược mà, khi thấy ngươi đối mặt với thái tử ta đã biết ngươi là thứ không được dạy dỗ rồi" Trần Tây Hà bĩu môi: "Ta là hôn thê của thái tử, ăn nói cho cẩn thận đấy"
"Vậy sao? Tây Hà tiểu thư, cô nghĩ mình có gia giáo lắm sao?" Tôn Từ Y cau mày: "Ta là phu nhân nhà họ Trương còn cô chỉ là con gái của một tướng quân có vai vế thấp hơn nhà ta, ai là người hỗn xược vậy?"
"Tiện nhân!"
"Tiện nhân? Tiểu thư Tây Hà, cô nên nhìn lại thân phận của mình đi.
Lạc Dụng, vả miệng cho ta"