Vừa dứt lời từ ngoài chánh diện đi vào là một nữ nhân nhìn ngoài vẫn rất xinh đẹp nhưng nếu người biết danh tính sẽ biết người này đã gần ba mươi, không ai khác chính là Dương phi – Dương Lệ.
Bà trình lên một chiếu thư nói:” Đây là chiếu thư giả ta tìm được ở cung của Trần quý phi”
Bên trong chính là nội dung truyền ngôi cho Tống Mạn Cảnh trước khi mất, bên trên cũng có in dấu của ngọc tỉ đỏ tươi người không biết nhìn vào còn tưởng đó là thật, nhưng nếu đem so với các chiếu thư trước kia sẽ có điểm khác biệt.
Đương nhiên Dương phi cũng đã tìm đến một chiếu thư thật trước đó để mọi người so sánh.
“ Ngươi… ngươi du khống, đây không phải chiếu thư của phụ hoàng viết cho ta!” Tống Mạn Cảnh cố tranh cãi.
“ Vậy ngươi mau mang chiếu thư thật ra đây!” Tam Ngưu trợn mắt nói.
“ Tại sao ta phải đưa cho ngươi?” gã hoảng loạn đến xưng hô cũng quên mất.
Lúc này lại có một người đi vào cung kính với hắn, trên tay còn mang theo một chiếu thư khác:” Thần là Lễ bộ Thượng thư Ân Tỉnh xin ra mắt Tam hoàng tử!”
Lý Trung đương nhiên cũng nhận ra được trên tay của Ân Tỉnh là chiếu thư, suy nghĩ bắt đầu có chọn lọc.
Đúng như Lý Trung dự đoán, Ân Tỉnh nói tiếp:” Trước khi băng hà tiên đế đã giao cho thần tấm chiếu thư này, còn căn dặn thần đến khi cần thiết sẽ mang ra chiếu cao thiên hạ”
Nói rồi Ân Tỉnh vạch chiếu thư ra nói:” Tam hoàng tử tiếp chỉ!”
Mọi người nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống, chỉ trừ Tống Mạn Cảnh vẫn cố chấp ngồi trên long ỷ.
“ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Tứ hoàng tử - Tống Mạn Cảnh nay có âm mưu muốn mưu sát trẫm, là một người không có đủ tài cán không được công nhận để trở thành minh vương.
Nay trẫm còn tỉnh táo mà viết chiếu thư này truyền ngôi cho Tam hoàng tử Tống Mạn Vũ – một người có đủ tài dức.
Cùng với đó trẫm lệnh trục xuất Tứ hoàng tử ra khỏi kinh thành đến vùng Mạc Bắc không được trở lại dù chỉ một lần, nếu tái phạm sẽ xử tử … Khâm thử!”
“ Nhi thần tuân chỉ!” Tống Mạn Vũ đưa hai tay nhận chiếu thư rồi đứng lên.
Tống Mạn Cảnh nghe xong không khỏi điên lên:” Các ngươi nói láo! Các ngươi dám trục xuất trẫm?! Người đâu mau bắt lấy bọn chúng!”
Lần này ngự lâm quân do dự không biết nên nghe về phía nào, Tống Mạn Cảnh nhìn vào trong mắt không khỏi cười lạnh:” Các ngươi thật vô dụng!”.
Gã nhìn hắn hỏi:” Nếu ngươi đã nói ngọc tỉ biến mất thì việc ngươi lên ngôi vua cũng chỉ làm một vỏ rỗng mà thôi”
“ Như ngươi đã thấy… Ta trở về đương nhiên sẽ mang theo ngọc tỉ” hắn cũng thẳn thắng đáp lại.
Tống Mạn Cảnh mở to mắt nhưng rất nhanh lại mỉm cười, ngay sau đó phía bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo.
Chưa để mọi người kịp hiểu chuyện gì đã có một binh lính lo sợ chạy vào thông báo:” Có một nhóm binh lính đang bao vây lấy hoàng cung, nhìn không phải người của cấm quân!”
Tống Mạn Cảnh dự đoán trước được tình hình chế giễu nhìn nhóm người bên dưới:” Tốt nhất các ngươi nên đầu hàng, nếu không ta không cam đoan được mạng của các ngươi có thể giữ được không”
Lý Trung nhìn tình hình hiện tại liền rõ được mọi chuyện, đúng như Tam hoàng tử nói, Tứ hoàng tử chính là giết vua đoạt vị sau đó tìm cách diệt trừ những người gây bất lợi cho gã lên ngôi.
Còn việc nuôi quân, chính gã mới là người âm mưu nuôi quân bên ngoài! Nhất thời Lý Trung nghiêng về phía Tống Mạn Vũ, nhất thời trong chánh điện chỉ có một mình Tống Mạn Cảnh là kẻ đối lập.
Có người không khỏi suy nghĩ bắt gã làm con tin để uy hiếp nhóm binh lính đang bao vây ngoài kia.
Tống Mạn Cảnh dường như biết được suy nghĩ của bọn họ mà nói:” Nếu không nhìn thấy ta xuất hiện trước cổng hoàng cung trong vòng một nén nhang, bọn họ sẽ xông vào tàn sát khắp nơi.
Ta cũng hảo tâm nhắc nhở, một nén nhang sắp kết thúc rồi”.
Gã đã được ngoại tổ phụ tiếp ứng, nếu bọn chúng mang gã ra uy hiếp bên người ngoại tổ phụ cũng có rất nhiều cao thủ không sợ không mang được gã an toàn trở về.
Suy nghĩ của gã thật tốt đẹp, bất quá nhóm người của hắn trừ nhóm ngự lâm quân cùng cấm vệ quân ai nấy sắc mặt đều không được tốt thì những người còn lại không có quá nhiều biểu cảm trên mặt.
Tam Ngưu khoanh tay nhìn Tống Mạn Cảnh mắng một câu:” Ngu xuẩn!”