Diệp Gia lắc đầu:” Không hẳn là vậy, những nơi quá xa hoặc đường quá khó đi thì cửa hàng của nhà em chưa phát triển tới đó”
“ Ồ? Vậy lần này đúng dịp, em có nghĩ đến việc vận chuyển hàng bằng đường thủy không?” hắn đột nhiên hỏi.
Diệp Gia nhướn mày, ở Thanh Châu đương nhiên cũng có sông nhưng lại là loại sông nhỏ nếu di chuyển bằng đường thủy số lượng hàng sẽ không nhiều, Thanh Châu cũng không chuyên về thuyền lớn nếu dùng có lẽ sẽ có rủi ro.

Việc dùng đường thủy phụ thân của y chưa nghĩ đến chủ yếu chỉ đi bằng đường bộ.

Ngay khi hắn gợi ý Diệp Gia cũng mườn tượng đến chuyện này, nếu kết nối với thương nhân ở nơi này có khi lại mở ra một con đường làm ăn mới cho sau này.

Y gật đầu:” Chủ ý này không tồi, sau khi trở về ta sẽ hỏi ý kiến phụ thân”
Tống Mạn Vũ nắm tay đi dạo trên đường:” Ta mang em đến tìm sinh ý mới”.

Diệp Gia ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo hắn, hai người rời khỏi cảng sông đi về phía trung tâm Thủy Châu sau đó rẽ trái đi thêm một đoạn liền đến một biệt viện rộng lớn.
Người mở cửa là gia nhân trong nhà, thấy hai người đứng trước cửa không hỏi:” Xin hỏi hai vị đến tìm ai?”
“ Ta muốn tìm Giang công tử, có một việc làm ăn muốn hợp tác” hắn nói.
“ Xin đợi một lát” gia nhân chạy vào bên trong hỏi ý kiến, sau một lúc liền nhanh chóng mở cửa mang người vào trong.

Bên trong biệt viện trang trí rất thanh nhã hoàn toàn khác với các thương nhân bày biện sự trang hoàn là chủ yếu.

Đi vào trong khách sảnh, ở đó đã có một nam tử trẻ tuổi ngồi ở đấy, người này vận một bộ thanh y kết hợp với khuôn mặt thanh tú càng giống một công tử tiêu sái hơn là một thương nhân.
Thấy hai người từ xa bước vào nam tử đó cũng âm thầm đánh giá, đến khi y nhìn lại thì người đã thu hồi tầm mắt mà dùng thái độ lễ độ chào hỏi:” Mời hai vị ngồi…Nghe nói hai vị muốn đến hợp tác cùng ta?”
Gia nhân nhanh chóng châm trà rồi lui đi để ba người ngồi ở đấy.

Diệp Gia nhìn hắn rồi quay sang nói với nam tử:” Tại hạ là Diệp Gia, chắc hẳn huynh đã nghe đến cửa hàng lương thực của Diệp gia – Diệp Ngọc chứ?”
Giang Thanh gật đầu:” Đương nhiên ta có nghe qua, chính là cửa hàng được hoàng thượng ban thưởng cho danh hiệu nổi tiếng trong giới buôn bán lương thực hay sao.

Ở Thủy Châu chúng ta cũng có một chi nhánh”
“ Chính là cửa hàng của chúng ta muốn phát triển thêm nhiều địa phương, nhưng đường bộ có phần khó di chuyển hơn đường thủy nên ta muốn hợp tác với Giang công tử đây”.

Đúng thật là y không biết tên của người này, chỉ nghe hắn ban nãy nói muốn gặp Giang công tử, người trước mặt đây có lẽ chính là Giang công tử trong miệng của hắn.
Nói đến đây y không khỏi lén trừng mắt nhìn hắn bên cạnh từ đầu đến giờ không nói tiếng nào.

Thấy người sắp tức giận hắn lặng lẽ khẽ gõ lên mu bàn tay của y bên cạnh.

Giang Thanh cũng nhìn thấy động tác thân mật nho nhỏ giữa hai người không khỏi nhướn mày nhưng không biểu lộ ra ngoài, cậu nói:” Đây đương nhiên là một việc làm ăn lớn đối với ta, chúng ta cần bàn bạc rõ hơn.

Không biết chúng ta sẽ bàn ở đây luôn hay cần thời gian?”

Lúc này hắn mới lên tiếng:” Chúng ta cần thương lượng một chút, vẫn là để ngày mai đi”
“ Được” Giang Thanh gật đầu.

Hai người cũng không tiện ở lâu mà cáo từ rời khỏi sau đó, trước khi ra khỏi khách sảnh Diệp Gia nhìn thấy có một nam tử khác bước vào ngược hướng với hai người.

Diệp Gia cũng không có quá nhiều tò mò về người này nên một đường cùng hắn trở về khách điếm đã đặt phòng trước đó.
Vừa về đến phòng đi y không thèm nhìn mặt hắn nữa, hắn đành bất lực dỗ dành người:” Giận ta sao?”

“ Đúng vậy” y dứt khoác thừa nhận.
Hắn thở dài nắm lấy tay y nói:” Đừng giận ta, được không? Ta chỉ là muốn xác nhận một chuyện nên mới không nói cho em biết”
“ Vậy huynh xác nhận được chưa?” y liếc nhìn hắn.
“ Ừ, được rồi.

Em muốn biết không?”
Diệp Gia im lặng, hắn khẽ cười kéo người dựa vào lòng mình chầm chậm nói:” Ta phát hiện, Giang công tử kia có nét giống với phụ hoàng của ta”
“… Huynh tính nhận huynh đệ thất lạc à?”
“ Không phải sao?”
“ Huynh nói thật?” Diệp Gia nhíu mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play