Diệp Gia liếc nhìn Tiểu Cẩn, chỉ mua cho cậu một ít sách đã là cái dạng này, thật là dễ bị lừa.
Thư sinh nghe đến kì thi lại có chút phản ứng, người đó ngước nhìn hỏi:” Khách quan cũng là sĩ tử cho kì thi lần này sao?”
Diệp Gia gật đầu:” Đúng vậy, ngươi cũng vậy phải không?”, thư sinh gật đầu tâm tính muốn thảo luận lại nổi lên nhưng lại kìm nén trở lại, thư sinh khẽ cười:” Chúc khách quan đỗ đạt công danh”
“ Ta cũng chúc ngươi đỗ đạt công danh!” Diệp Gia cảm thấy rất có hảo cảm với thư sinh này nên cũng thật lòng chúc phúc.
Thư sinh thở hắc mỉm cười, cả hai chào tạm biệt y cũng không nán lại liền rời đi.
Vừa mới bước chân ra khỏi hiệu sách đã có một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, y có chút ngờ ngợ, xe ngựa quen thuộc nhưng phu xe lại nhìn không quen mặt.
Màn xe được vén lên, Tống Mạn Vũ đã nhảy xuống dưới đến trước mặt y nói:” Ta đến đón em”
Diệp Gia bĩu môi nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn hắn, hắn đưa tay xoa xoa hai má đã lạnh của y nói:” Đi ăn cùng nhau nhé?”
“ Ò” y tỏ vẻ không tình nguyện nói.
Hắn biết y đang dỗi mình nên đành ra sức vuốt lông mà trước mắt phải mang người vào trong xe, ngoài trời lạnh nha.
Nam nhân nhìn thấy một màn trước mắt có chút ngờ ngợ nhưng vẫn yên lặng không nói, sau khi Diệp Gia đến gần y mới quay sang hỏi hắn:” Huynh đổi phu xe mới sao?”
“ Ừ, có gì không ổn sao?”
“ Không có, chỉ là ta có chút ngạc nhiên” y cũng không nghĩ nhiều mà thuận theo hắn lên xe ngựa.
Nam nhân biết mình không nán lại được lâu chỉ có thể dò hỏi:” Đại nhân, ta có thể vào bên trong hiệu sách một chút thôi được không? Rất nhanh thôi… À, ta chỉ nói bừa.
Chúng ta đi đâu thưa đại nhân?”
Tống Mạn Vũ dường như biết được suy nghĩ của nam nhân mà nói:” Vào đi”
Nam nhân được lời của hắn liền vui mừng chạy vụt vào bên trong hiệu sách.
Thư sinh còn đang kiểm tra một chút thì đã có bóng người vụt vào, còn nghe được tiếng người đó gọi mình:” Tiểu Hoài”
“ Ngưu ca” thư sinh ngẩng đầu cười hỏi, sau đó có chút không rõ hỏi:” Hiện tại huynh chẳng phải đang làm trong tửu lâu hay sao? Sao có thì giờ đến thăm ta vậy?”
“ Ta nghỉ việc ở đó rồi”
Mộ Dung Hoài ngạc nhiên không thôi, sau đó lại nghe Tam Ngưu kể lại đầu đuôi không khỏi thở phào, khi biết Tam Ngưu xin được việc ở tửu lâu đó cậu đã cảm thấy không ổn, việc làm nhiều không nói nhưng lương tháng lại chỉ có bao nhiêu không đáng với công sức của Tam Ngưu, cậu đã nghĩ đến việc nói với Tam Ngưu nghỉ việc ở đấy nhưng may sao Tam Ngưu hôm nay đã thật sự làm như vậy.
Bất quá cậu vẫn lo lắng hỏi:” Vị đại nhân kia…”
“ Ta thấy chủ nhân hiện tại có vẻ rất tốt, làm việc với y ta sẽ không bị la mắng nhiều nữa” Tam Ngưu biết đầu óc mình chậm chạp làm cái gì cũng bị người khác mắng chửi, anh không biết hắn thật sự có ý tốt không nhưng vẫn nói cho Mộ Dung Hoài an tâm.
Mộ Dung Hoài nghĩ nghĩ rồi nói:” Nếu thật sự không được thì huynh cứ xin nghỉ việc, ta có thể nuôi huynh”
“ Không được, ta mới là người phải nuôi đệ.
Đệ không cần lo cho ta, ta rất tốt, sẽ không để ai bắt nạt ta!” Tam Ngưu vỗ vai, rồi lại nói:” Ta còn có việc phải làm, đệ nhớ ăn đúng bữa, ta sẽ đến thăm đệ sau”.
Nói rồi Tam Ngưu liền chạy ra ngoài đánh xe ngựa.
Xe ngựa chạy đến một tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành, khác xa tửu lâu nửa vời mà Tam Ngưu đã từng làm.
Tiểu nhị nhanh chóng đi đến niềm nở dẫn người lên gian phòng hạng nhất, Tam Ngưu cũng không biết mình nên làm gì chỉ có thể đi theo chờ người sai sử.
Trong gian phòng, Tống Mạn Vũ nhìn Tam Ngưu rồi hỏi:” Ngươi vẫn còn một bằng hữu mà phải không? Gọi thêm món ăn mang đến cho người đó đi”.
Tam Ngưu ngạc nhiên, chưa kịp đáp lại Tiểu Cẩn bên cạnh đã kéo người ra ngoài tự mình gọi món để lại không gian cho hai người bên trong.
Tống Mạn Vũ rót một ly trà nóng cho y:” Thử trà của tửu lâu này xem”
Diệp Gia tiếp nhận trà nhấp thử một ngụm rồi gật đầu:” Rất có mùi vị”, thật ra đối với y trà cũng như nhau mà thôi, y không giỏi thưởng thức những thứ này.
Hắn lắc đầu cho người mang nước ô mai đến, lần này y mới vui vẻ uống khiến hắn không khỏi bật cười.
Diệp Gia quyết định làm lơ Tống Mạn Vũ, hắn biết y không để ý đến mình đành dỗ dành người ta, cũng may thức ăn vừa mang lên y cũng cho hắn một cái liếc mắt.
Hai người dùng xong bữa trưa liền lên xe ngựa trở về biệt viện của y, hắn vẫn mặt dày ở lại ngủ trưa rồi mới về phủ đệ của mình..