Nội dung bức thư kia, chỉ có Ngôn Tận và Lạc Úy biết rõ.
Ngày ấy ở nơi biên ải xa xôi kia, giữa lúc đám thổ phỉ gây loạn và quân giặc ở ngoài tấn công khiến cho binh lính của Tỏa Liên dần suy yếu, cũng có thể nói bất cứ lúc nào đều có thể bị đánh bại.
Khi ấy Tản Hoa thành cử thêm tiếp viện tới, cứu Lạc Úy khỏi một trận sinh tử
Hắn trọng thương nặng nằm trên giường bệnh, lại được đại tướng quân Tản Hoa chăm sóc vô cùng tử tế, cho dù hắn không phải là Hoàng đế.
Ngày hôm ấy, tuyết rơi phủ trắng xóa, Lạc Úy lại nghe nói Ngôn Tận vì một nữ nhân khác mà đem Bất Ý trả về Tản Hoa thành, hắn lập tức nổi giận
Bức mật thư kia là do Lạc Úy mặc kệ vết thương chảy máu mà viết, từng câu từng chữ đều trách cứ Ngôn Tận không yêu thương Hoàng hậu nàng: " Hoàng đế, nếu người không yêu thương Hoàng hậu, thì người cũng phải yêu thương Tỏa Liên quốc này.
Nếu như không có Tản Hoa thành cứu nguy, người liệu có thể ngồi ở điện Dưỡng Tâm cùng với nữ nhân kia vui vẻ hay sao?"
Bạch Nhan lặng lẽ thở dài: " Sau khi về Tản Hoa thành, Hoàng hậu ngày đêm đều giống như người mất hồn thương nhớ Hoàng đế, khi biết tin Tỏa Liên lâm nguy đã quỳ gối một ngày một đêm mong Hoàng đế Tản Hoa phái quân cứu giúp"
Nam Ảnh gật đầu: " Sau đó thì sao?".
Bạch Nhan đứng lại, nghiêm túc nghiêng đầu: " Sau đó, Hoàng thượng cho sứ giả tới đón nương nương hồi cung".
Nam Ảnh nhíu mày khó hiểu, nhưng rất nhanh đoán được chuyện có liên quan tới cả chủ tử của hắn
Sau khi giải quyết xong thổ phỉ, Lạc Úy vẫn tiếp tục ở lại biên ải, hắn vừa là muốn giúp dân qua nạn đói, vừa muốn ở nơi đó nuôi dưỡng quân binh muốn đoạt ngôi vị, lại muốn xem xem bản thân hắn có thể quên đi nàng hay không.
Còn ở trong Hoàng cung lúc này, Bất Ý quay về làm Hoàng hậu, hậu cung mấy tháng đầu khi nàng quay về trôi qua lặng lẽ, mà Ngôn Tận cũng lại không sủng ái một vị phi tần nào.
Đan Linh quý phi biết bởi vì do hậu thuẫn của nàng nên Ngôn Tận khó lòng có thể sủng ái nàng ta như trước, liền lên kế hoạch hại nàng
Nàng ta sau khi thuận lợi sinh ra Ngôn Từ Đường, sau khi đủ tháng liền đem tới An Các cung, nói rằng vẫn là nên để nàng được chăm sóc hoàng tự, dẫu sao cũng chính là cốt nhục của Tỏa Liên, để quốc mẫu chăm sóc sẽ tốt hơn.
Từng câu nói của Đan Linh khi ấy giống như những nhát dao, cứa sâu vào trong tim nàng
Ngôn Tận không bảo vệ nàng, thậm chí còn thuận theo ý của Đan Linh đem Ngôn Từ Đường cho nàng nuôi dưỡng.
Đan Linh Hương vốn tưởng nàng sẽ ghét bỏ Ngôn Từ Đường mà ra tay hại hoàng tự, lúc ấy nàng ta có thể dựa vào điều đó đẩy nàng vào lãnh cung.
Nhưng Bất Ý không hề làm như vậy, một đứa nhóc thì làm gì nên tội với nàng?
Nàng không cảm thấy ghét bỏ tiểu hoàng tử kia, mà còn rất yêu thương nhóc.
Nàng coi Ngôn Từ Đường giống như hài tử nàng sinh ra mà nuôi dưỡng dạy dỗ, tới mức các vị nhũ mẫu đều không thể tin được.
Đối với Bất Ý đứa bé này giống như một ánh sáng của nàng, khiến cho nàng còn có một chút ấm áp
Thấy kế hoạch không thành, Đan Linh quý phi đã quyết định tự mình ra tay, năm ấy vào đợt tuyết lạnh cuối cùng nàng ta sai cung nhân đem thêm than tới trong An Các cung, lại nói với nàng rằng tuyết cuối mùa lạnh.
Nhưng khi ấy cung nhân mà nàng ta sai đi đã lấy nhầm chậu than nàng ta bỏ dược phẩm tạo khói Thâu Linh, mà chậu than bỏ dược phẩm kia lại được đốt trong chính tẩm cung của nàng ta.
Khi Đan Linh quý phi mất, hoàng thượng đã vô cùng đau lòng, lại phong Ngôn Từ Đường làm Thái tử
Nói tới đây, cũng là lúc Bạch Nhan tới trước cánh cửa An Các cung: " Được rồi, muội phải quay về hầu hạ chủ tử đây, khi khác có dịp chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau".
Nam Ảnh gật đầu, hắn nhìn Bạch Nhan bước vào trong An Các cung, lại chậm rãi quay đi
Khi Nam Ảnh quay về tới Lạc Vương phủ, hắn trông thấy Lạc Úy đang xem một bức tranh đề vài dòng chữ ngay ngắn, bên cạnh đặt một cây quạt xếp nạm ngọc bạc trắng, một sợi dây rua lục bích rủ xuống theo gió đung đưa.
Hắn tiến tới lại gần Lạc Úy, lại nhìn thấy bức tranh kia
Người trong tranh là một nam tử không rõ mặt, tay giương cung trên yên ngựa, bày ra dáng vẻ oai hùng nhất.
Mấy dòng chữ kia lại ngay ngắn: " Thủy Thanh viên nhất chi lan họa", lúc này Nam Ảnh mới để ý, khóe mắt của chủ tử hắn có chút hồng…
Câu nói này Nam Ảnh xem dĩ nhiên không hiểu, nhưng Lạc Úy lại hiểu rất rõ.
Hắn chầm chậm thu lại bức họa, hướng về phía khoảng không: " Ngươi có biết tại sao lại là Thủy Thanh viên nhất chi lan họa không?"
Nam Ảnh liền lắc đầu: " Nô tài không biết thưa Vương gia".
Lạc Úy lại mỉm cười, cầm cây quạt xếp nạm ngọc bạc kia lên: " Thủy Thanh viên là hoa viên của phủ chúng ta, nhất chi lan là điệu múa hoa lan chỉ.
Người trong bức tranh này, là người trong lòng của người múa điệu nhất chỉ lan hoa đó"
Năm ấy, Lạc Vương phủ mở tiệc tiễn Lạc Úy lên đường.
Tại bữa tiệc ấy, Bất Ý tặng hắn một điệu múa hoa lan chỉ kia, tiễn hắn lên đường bảo trọng bình an.
Bởi vì Lạc Vương phủ còn gọi là Thanh Thủy phủ, nên nàng mới viết là Thanh Thủy viên.
Người trong tranh vẽ tiêu sái cưỡi ngựa bắn cung kia, không khó để đoán ra chính là Ngôn Tận
Bức họa này gửi cho hắn, cũng là dụng ý của nàng, hắn và nàng đã không có kết cục nào khác.
Lạc Úy mỉm cười, lại xòe cây quạt nạm ngọc bạc kia ra, cây quạt trắng vẽ hình một bông thố tử hoa.
Nữ nhân năm ấy yêu hắn là Bất Ý công chúa, nhưng mà bây giờ người trước mặt hắn là Hoàng hậu Tỏa Liên
" Vương gia, trà đã nguội rồi, để nô tài đi đổi chén khác"
Bông hoa trắng nở rộ trên cành cây đã dần héo, cành cây khô kia đã không còn dinh dưỡng để cho bông hoa này nở rộ nữa, cuối cùng những cánh hoa héo kia rụng xuống, cả bông hoa cũng dần lụi tàn.
Cánh hoa trắng kia rơi xuống mặt đất, phía trước Bất Ý
Người đi bên cạnh nàng là Lam phi, nàng ta đung đưa chiếc khăn tay theo bước đi.
Bất Ý nhẹ nhàng nhìn cánh hoa rụng dưới đất: " Từ Chi mà Lam phi mang tới rất hiệu quả, nhưng mà có lẽ mùa đông này bổn cung vẫn không thể tiện đi lại nhiều" Lam phi hướng mắt nhìn nàng, còn chưa kịp đáp lời thì một vị công công từ xa đi tới, cung kính hành lễ, rồi lại bẩm báo
" Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng cho truyền người tới điện"
Lam phi liền nở một nụ cười với nàng: " Hoàng hậu đi thong thả, thần thiếp xin phép lui cung trước, khi khác lại tới An Các cung cùng người tâm sự".
Nói đoạn, nàng ta hành lễ rồi rời đi trước, Bất Ý nhìn Bạch Nhan, rồi mỉm cười nhanh chóng rời đi
Khi nàng tới, Ngôn Tận đang ở một bên đợi nàng, tay cầm một quyển sách chăm chú đọc.
Nàng bước tới trước mặt hắn hành lễ, Ngôn Tận nhìn thấy nàng liền vui vẻ: " Nàng tới rồi sao"
Bất Ý mỉm cười: " Hoàng thượng, người gọi thần thiếp tới đây là có chuyện gì hay sao?".
Ngôn Tận hướng mắt về cây đàn thập lục đặt ở phía trước kia: " Trẫm bỗng nhớ tới nàng không được sao, ở đây có một cây đàn thập lục, trẫm muốn nghe nàng đàn một khúc".