Sắc đêm thâm trầm, bầu trời rất ít
sao, gió thổi qua tán cây run xào xạc như từng chiếc bóng quỷ u ám, Đường Vân
Phàm xuống xe, một cơn gió phả vào mặt anh, làm cho anh lạnh đến mức người run
cầm cập, cảnh vật trước mắt mơ hồ, không biết là do gió lớn hay do anh uống
say.
Không dễ gì mới tìm được cổng lớn
nhà mình, mồ hôi trên trán anh túa ra, khó nhọc mở cửa dựa người vào vách huyền
quan, lông mi run rẩy theo từng hơi thở dốc, anh cắn răng dựa một bên tủ muốn
chống đỡ, cơ thể lại mềm nhũn không có chút sức trượt xuống, anh nhanh chóng
ngã trên sàn, một cơ thể ấm áp chợt dán lên, vội vàng ôm lấy anh, sau đó Đường
Thời Tô vội nói: “Anh, anh vẫn ổn chứ?”
Đường Vân Phàm không có sức đẩy cậu
ra, nhưng sự ấm áp này như que diêm cuối cùng ban hơi ấm cho cô bé bán diêm,
nhanh chóng bao lấy cả người anh, anh thành thật nói: “Tôi muốn nôn.”
Lần đầu tiên Đường Thời Tô thấy anh
yếu đuối như vậy, người vốn dĩ ngày thường trông khí thế và khỏe mạnh thế, cũng
sẽ có một mặt thế này, như con cá mắc cạn dựa vào lòng cậu mà vùng vẫy, lột đi
lớp vảy kiên cố, mà lòng bàn tay cậu chạm qua cổ anh, cảm nhận được độ ấm da
thịt anh, nóng hổi mà tồn tại thật sự.
Ngẫm nghĩ trong đầu, Đường Thời Tô
đỡ Đường Vân Phàm đến nhà vệ sinh lầu một.
Trong dạ dày Đường Vân Phàm như biển
xô sóng trào, anh gần như nôn sạch hết những thứ có thể nôn, Đường Vân Phàm nôn
xong ngồi xổm một lát mới chậm rãi khôi phục tinh thần.
Anh rất mệt mỏi.
Đường Thời Tô lấy khăn giấy qua cẩn
thận lau mồ hôi trên mặt anh, chờ anh súc miệng xong thì ôm lấy anh đến sô pha
trong phòng khách ngồi xuống.
Đường Vân Phàm rũ mắt, đầu óc hỗn
độn, mãi đến khi Đường Thời Tô đưa cho anh ly nước ấm.
Ngón tay thon dài của Đường Thời Tô
xoa trán anh, thấp giọng nói với anh: “Anh, uống chút đi.”
Đường Vân Phàm nhận lấy ly nước uống
từng chút, anh uống rất chậm, trông vậy mà khá ngoan ngoãn.
Đường Vân Phàm sau khi uống say rất
ngoan.
Đường Thời Tô nghĩ ngợi, dịu giọng
nói với anh: “Anh, đừng buồn nữa, em sẽ luôn ở bên anh.”
Đường Vân Phàm vẫn uống nước mật
ong, như không nghe thấy gì cả.
Đường Thời Tô nhìn anh uống, lại
nói: “Em đi nấu cho anh bát mì.”
Sự ngọt ngào dịu nhẹ lan ra nơi đầu
lưỡi, cảm xúc tan vỡ của Đường Vân Phàm lần nữa gắn liền lại, chậm rãi xoay
chuyển, anh nhìn chiếc ly trong tay, đột nhiên nhớ ra chuyện ngày xưa.
Chờ Đường Thời Tô bưng mì ra, Đường
Vân Phàm gần như đã giải quyết sạch nước trong ly rồi, anh nhìn Đường Thời Tô
để bát lên bàn trà, khói bay lên nghi ngút, mùi thức ăn truyền đến, như lần
trước anh uống say.
Anh không nói gì, im lặng ăn hết một
bát mì do Đường Thời Tô nấu, Đường Thời Tô cũng lặng im bên cạnh anh.
“Còn khó chịu không anh?”
Đường Vân Phàm hơi khó chịu, anh
nghiêng mặt qua nói với Đường Thời Tô: “Cậu lên lầu đi.”
Đường Thời Tô: “Em ở đây với anh,
anh lên lầu thì em lên.”
Phòng khách chỉ mở đèn nhẹ, quẳng đi
câu lạc bộ đêm rực rỡ sắc màu, hiển nhiên là một sự ấm áp hiếm có, gương mặt
tinh xảo của Đường Thời Tô bị ánh đèn hắt vào, lôn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.