Đường Vân Phàm không muốn nôn đâu, nhưng anh đã uống quá nhiều rượu rồi nên bụng rất căng, hơn nữa lại thấy người quen bị kích thích đôi chút, nên vế trước mới là nguyên nhân chủ yếu gây nôn mửa.
Sau khi anh nôn xong, cảm thấy khó chịu cả người, cũng không có ý định chào hỏi Thẩm Diệu, xoay đầu đi vào bồn rửa để rửa tay rửa mặt.
Dòng nước lạnh băng phả vào gò má, Đường Vân Phàm tỉnh táo lại được chút, vẩy nước trên tay chuẩn bị rời đi.
Thẩm Diệu không biết từ khi nào đã đứng sau lưng anh rồi, mà cái người hôn môi với hắn không biết đã đi đâu.
Hắn nhướng mày: “Đường Vân Phàm, cậu không nhận ra tôi sao?”
Giọng điệu như cả thiên hạ này đều phải quen hắn.
Đường Vân Phàm run rẩy ngón tay, thật sự vô cùng chướng mắt dáng vẻ không trải qua xã hội tàn ác này của Thẩm Diệu.
Có điều, ban đêm say rượu, không thích hợp để kiếm chuyện đánh nhau.
“Sao?” Anh lười nhác dựa vào tường, tóc mai hơi ướt, ánh mắt mang theo vài ý say mơ màng.
Rất khác anh của ngày thường.
Thẩm Diệu vốn thấy anh nôn mửa thì hơi tức giận, nhưng hiện tại thấy anh thế này thì càng tò mò hơn: “Trùng hợp như vậy.”
“Ừm.” Đường Vân Phàm lên tiếng, ánh mắt vẫn uể oải như cũ, rũ mắt che giấu sự chán ghét.
Anh biết đời tư Thẩm Diệu vừa đào hoa còn lạm dụng tình cảm, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Em trai rẻ mạt của anh gì cũng tốt, Thẩm Diệu tên tra nam lăng nhăng này sao xứng với cậu?
Thẩm Diệu tự nhiên liên tưởng đến Đường Thời Tô, hắn đã sắp quên mất chuyện gọi Đường Thời Tô đến đây chơi, trong mắt hắn Đường Thời Tô chỉ là lớn lên xinh đẹp, tính tình khí chất đặc biệt, trai xinh gái đẹp bên cạnh hắn đều khác cậu, nên hắn muốn chơi đùa.
Nhưng sự đặc biệt này nào phải không là Đường Thời Tô thì không được, hắn có thể vừa hứng thú với cậu vừa hôn người khác, giống như sự lăng nhục của hắn cũng không chỉ nhắm trúng mỗi Đường Thời Tô, còn có các hạng người hắn nhìn không thuận mắt nữa.
Bắt nạt thì cũng bắt nạt rồi, ai dám nói gì hắn?
Thẩm Diệu: “Tình cảm anh em hai người không tệ.”
Đường Vân Phàm biết hắn đang nói chuyện của Đường Thời Tô, môi hơi ép xuống độ cong: “Này thì liên quan gì đến cậu, nếu cậu thích cậu ta thì theo đuổi cậu ta đi, đừng như khi nãy bị tôi trông thấy vài thứ khác.”
Lời anh nói đã rất khách khí rồi, Thẩm Diệu như nghe thấy truyện cười ngất trời, tràn đầy chế nhạo nói: “Nói chuyện mấy câu với cậu ta thì là thích rồi à, vậy người tôi ghét nhiều đến vậy, tôi có cần chịu trách nhiệm với từng người một không?”
Đm.
Đường Vân Phàm cảm thấy hơi say xộc lên não rồi, không biết là bị Thẩm Diệu chọc tức hay do uống nhiều quá, hay là cả hai.
Không cần phải nói thêm nữa.
“Vậy thì thôi.” Đường Vân Phàm xoa mi tâm, vòng qua hắn bỏ đi.
Uổng công lúc huấn luyện quân sự anh còn thấy Thẩm Diệu và Đường Thời Tô nói chuyện hòa thuận, anh còn tưởng sức mạnh của cốt truyện là vĩ đại, điều nên đến vẫn đến, hoặc là Thẩm Diệu cảm nhận được mật ngọt ái tình nên tỉnh ngộ rồi.
Tóm lại, trước khi Thẩm Diệu còn chưa làm tổn thương Đường Thời Tô anh sẽ không can thiệp cũng sẽ không quản họ.
Nhưng hiện tại xem ra, sự khốn nạn của Thẩm Diệu căn bản không tồn tại chút thay đổi cỏn con nào.
“Cậu muốn đi?” Sau lưng truyền đến giọng của Thẩm Diệu.
Đường Vân Phàm: “Nếu không thì tôi ở lại ôn chuyện cũ với cậu?”
Thẩm Diệu bị câu đó chặn họng, lại nghe thấy tiếng của Đường Vân Phàm, hơi trầm thấp, nghe kỹ lại cảm thấy rất nghiêm túc: “Còn nữa, cậu có từng nghĩ người hiện tại cậu muốn tổn thương, tương lai sẽ yêu cậu không.”
Thẩm Diệu không lên tiếng, cảm thấy lời anh nói vừa vô duyên vô cớ lại buồn cười.
Đường Vân Phàm không còn ý khuyên giải Thẩm Diệu nữa, trực tiếp chuồn ra khỏi câu lạc bộ đêm bắt xe về nhà, sau khi lên xe tiện thể gửi tin nhắn cho mấy tên bạn thối tha của anh.
Sau đó, anh hơi choáng tựa vào cửa sổ, tầm nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thả mắt ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Mặt trăng trên bầu trời tối tăm tựa như một miếng ngọc thạch màu da cam, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt lộng lẫy, cho dù chiếc xe chạy đến đâu, ánh trăng cũng sẽ không chuyển động, vẫn yên tĩnh chờ đợi tại chỗ.
Anh ngắm nhìn vầng trăng, đáy lòng đang nghĩ, người nhà của anh có đang ngắm nhìn cùng một mặt trăng với anh không.
Nhưng không cùng một thời không.
Nghĩ về điều này, thật ra anh có một câu hỏi vẫn luôn không hỏi hệ thống.
Liên quan đến việc sau khi anh đến thế giới này, anh của thế giới trước sẽ như thế nào, suy cho cùng người cũng không thể phân ra thành hai linh hồn gửi ở mỗi bên được nhỉ.
Nhưng hệ thống từng ẩn giấu ghi chép lịch sử thông tin của anh, anh không tín nhiệm, thế là chẳng thèm hỏi.
Anh suy nghĩ lung tung một đống thứ trong đầu, thời gian bất tri bất giác trôi qua thật lâu, mãi đến khi tài xế phía trước lên tiếng: “Đến rồi.”
“Cảm ơn.” Đường Vân Phàm nói xong xuống xe, chậm rãi thả bước về nhà.
Mở cửa, xuyên qua huyền quan, đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng, anh nhìn thấy thiến niên mặc áo thun trắng.
Lần trước uống rượu xong quay về cũng nhìn thấy cậu.
“Anh, anh uống rượu ạ?” Đường Thời Tô lên tiếng trước.
“Hửm?” Anh chú ý đến chiếc ly Đường thời Tô cầm trong tay.
Ánh mắt Đường Thời Tô lấp lánh: “Nước em mới rót, vẫn chưa uống đâu, cho anh uống này.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Đường Vân Phàm chê: “Ai muốn uống nước của cậu.”
Đường Thời Tô đã quen với cách nói chuyện châm chọc của anh, không lộ ra biểu cảm sợ sệt như trước nữa, ôn hòa nói: “Nước em mới rót xong, chưa uống đâu.”
Cậu đưa chiếc ly cho Đường Vân Phàm, giống như đinh ninh rằng anh sẽ nhận lấy.
Đường Vân Phàm thầm cảm thấy kỳ lạ, anh ngồi xuống xong nhận lấy chiếc ly, uống ngụm đầu tiên mới phản ứng lại được.
Chờ đã, tại sao anh phải uống nước?
Đều là Đường Thời Tô nói như lẽ đương nhiên, đầu óc anh không tỉnh táo bị cuốn vào, theo đó ý thức đi xa.
Thôi xong, uống cũng uống rồi.
Còn nữa, nước này... Sao lại ngọt lịm vậy.
“Ban đêm ban hôm cậu uống nước mật ong?” Đường Vân Phàm nhíu mày nhìn cậu.
Đường Thời Tô ngửi thấy hơi men trên người anh, thật ra cậu không thích mùi rượu, nhưng cậu không ghét mùi rượu trên người Đường Vân Phàm. Dáng vẻ Đường Vân Phàm sau khi say, mắt mũi hơi ửng đỏ, tính tình cũng sẽ dịu dàng hơn thường ngày, cả người đều lười biếng, giống mặt trời uể oải sau buổi trưa, thiêu đốt đến mức trái tim đập tưng bừng.
“Uống nước mật ong tốt lắm đó.” Ngón tay thon dài của Đường Thời Tô cuộn lên, khống chế lại cảm xúc bất thình lình.
“Lần trước cậu cho tôi uống cũng là nước mật ong.” Đường Vân Phàm ai oán một câu, ngẩng đầu uống hết nước rất nhanh.
Cuối cùng cũng xong, anh đứng dậy muốn về phòng.
“Anh ơi.” Đường Thời Tô vô thức gọi anh lại.
Ngữ khí của Đường Vân Phàm lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn: “Còn có chuyện gì?”
“Tối nay chơi vui không anh?”
Không vui, còn nôn nữa.
Nhưng Đường Vân Phàm nói: “Cậu quản tôi nhiều thế, không phải chuyện của cậu.”
Anh nói xong thì lên lầu, trong đầu còn đang nghĩ rằng, hình như mấy hôm nay Đường Thời Tô ngày càng to gan rồi.
Đường Thời Tô ngắm nhìn bóng lưng của anh biến mất trên lầu, sau đó tắt đèn cầm ly đi lên lầu về phòng.
Cậu vốn dĩ là chờ Đường Vân Phàm về nhà.
Trước khi cậu sắp vào phòng, trông thấy khe cửa lọt ra một tia sáng.
Tay vặn cửa của cậu hơi khựng lại, trong phòng có người.
Vừa mở cửa ra, cậu trông thấy người phụ nữ đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha màu xám, dung mạo của bà ôn hòa xinh đẹp, bảo dưỡng rất tốt, dù đang ngồi đấy, cũng là dáng vẻ ưu nhã.
“Thời Tô, qua đây ngồi.” Dương Uyển Tú gọi cậu một tiếng.
Đường Thời Tô đóng cửa, ngồi trên sô pha: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Thật ra đáy lòng cậu đã đoán được sơ sơ rồi.
Lúc cậu còn khá nhỏ, Dương Uyển Tú thường xuyên vào phòng cậu xem cậu đang làm gì, giám sát đốc thúc cậu học hành, mà sau khi cậu nuôi thành thói quen tự kỷ luật, thì bà rất ít đến tìm cậu nói chuyện nữa.
Giọng của bà dịu nhẹ: “Dạo này mẹ thấy con đi rất gần Đường Vân Phàm.”
Đường Thời Tô nhẹ mím môi, không đáp, biết phần sau bà còn có lời muốn nói.
Dương Uyển Tú nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu, ánh mắt lóe qua sự khổ sở, nói tiếp: “Là mẹ để con chịu tủi thân rồi, mẹ không ngờ Vân Phàm chĩa mũi nhọn vào con như vậy, con vẫn phải nhịn tính tình của nó.”
Đường Thời Tô: “Thật ra anh không phải loại người nhìn chỉ ngoài mặt...”
Thấy cậu nói thay cho Đường Vân Phàm, nét dịu dàng trên mặt Dương Uyển Tú lui bớt, trở nên u ám: “Con còn coi nó là anh trai thật à?”
Dương Uyển Tú: “Mẹ không phải không có mắt không thể tự mình nhìn, ngày nào con cũng làm này làm kia sau lưng nó con có biết mẹ khó chịu trong lòng cỡ nào không?”
Trong mắt bà chứa nước mắt, cảm xúc không nhịn được bộc phát một cách cực đoan: “Hết cách rồi... Đều hết cách rồi, con không phải con trai ruột của Chính Minh, ông ấy không có cảm tình với con, con trai ông ấy bắt nạt con mẹ cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, nếu không thì đâu có chỗ cho mẹ con mình sống bây giờ.”
Vậy hiện tại bà vui vẻ không?
Đột nhiên Đường Thời Tô nhớ ra hồi còn bé, trong nhà rất nghèo, một nhà ba người chen chúc trong một phòng trọ thuê rất nhỏ, giữa cha mẹ luôn ngập tràn tiếng cãi vã vô nghĩa, cha cậu muốn lập nghiệp, nhưng đầu tư mấy lần thất bại xong thì không kiếm được đồng nào thậm chí còn thiếu nợ nước ngoài rất nhiều, sau khi mẹ cậu thất vọng hết lần này đến lần khác thì chỉ còn lại oán hận.
Họ từ quen biết nhau đến được hai chữ yêu thích, bạc nhược biết bao trong hiện thực tàn khốc, con cái càng là vật hy sinh cho cuộc tình tan nát của họ.
Cuối cùng, con cái cũng không ngăn được quyết tâm chia tay của họ, năm Đường Thời Tô 5 tuổi, họ đã đi lãnh giấy chứng nhận ly hôn.
Đường Thời Tô được Dương Uyển Tú dẫn đi.
Một cô gái xinh đẹp từng ly hôn còn có văn hóa gì, dẫn theo đứa con nhỏ như thế, lời bàn tán sau lưng khỏi nghĩ cũng biết.
Tháng ngày cực kỳ vất vả ấy, khổ đến mức đêm nào Dương Uyển Tú cũng lau nước mắt, gửi gắm hết hy vọng lên người đứa con trai, may mà Đường Thời Tô lúc còn nhỏ đã rất hiểu chuyện, chưa từng nghịch ngợm như những đứa trẻ khác.
Có một hôm, buổi tối Dương Uyển Tú về đến nhà, thấy dáng vẻ cậu cuộn người trên ghế đẩu nhỏ làm bài tập, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ.
Không lâu sau đó, Đường Thời Tô phát hiện Dương Uyển Tú có tiền rồi.
Bà không còn đi sớm về khuya nữa, giống như đột nhiên có một sổ tiền lớn, bà bắt đầu trang điểm và bảo dưỡng bản thân, thậm chí còn đi học lớp lễ nghi.
Những tin đồn lại đến, mấy đứa nhỏ dưới lầu mắng chửi cậu bằng những lời lẽ dơ bẩn, đều là mắng mẹ cậu.
Mãi đến khi Dương Uyển Tú dẫn cậu đi sửa tên, gặp được người đàn ông ấy.
Là thật rồi.
Đường Thời Tô không muốn nhớ ký ức thuở xưa, nhưng Dương Uyển Tú lại luôn đắm chìm trong quá khứ, vì sợ hãi tháng ngày nghèo khổ, bà muốn Đường Thời Tô ưu tú trong mọi mặt, muốn cả mọi người đều không sánh bằng cậu, như vậy bà mới yên tâm, tiếng tán thưởng của người khác dành cho Đường Thời Tô mới có thể che lấp thân phận gượng gạo của bà.
Đường Thời Tô im lặng nhìn Dương Uyển Tú: “Mẹ, anh không bắt nạt con, lúc con bị người khác bắt nạt anh còn giúp con nữa.”
Dương Uyển Tú nhíu mày: “Nó đối xử với con bằng thái độ gì, mẹ còn không biết sao, cả mặt mũi con thằng bé cũng chẳng thèm cho.”
Đường Thời Tô: “Con biết, nên con thấy anh đối xử tốt với con.”
Dương Uyển Tú: “Lời của mẹ con cũng không nghe sao?”
Đường Thời Tô: “Có lý thì con sẽ nghe, biết phán đoán thị phi, con đã không phải trẻ con nữa rồi.”
Dương Uyển Tú chợt nói không nên lời.