Lúc Diệp Xuân My chuyển lời cho Thẩm
Diệu, hắn vẫn một mặt không quan tâm gì tới, lười biếng ngồi trên sô pha.
Trong phòng bừa bộn, đồ có thể đập
đã nằm trên đất hết rồi, dì giúp việc dọn qua mấy lần, thấy không bao lâu lại
bừa bộn nên cũng mặc hắn.
“Giờ cả lời của bà nội mà ông ta
cũng không thèm nghe rồi?”
Thẩm Diệu cong khóe môi thành nụ
cười chế giễu.
“Ông ta là cha con đó, A Diệu à, con
hiểu chuyện chút đi, đừng chọc tức ông ta nữa.” Diệp Xuân My nhớ lại ánh mắt
lúc Thẩm Trang nói chuyện với bà ta, khiến lòng bà ta xót xa.
Một gia đình êm ấm, hà cớ gì phải đi
đến nước này chứ.
Thẩm Diệu đột ngột đứng dậy, ánh mắt
buồn bực, gương mặt tuấn mỹ méo mó: “Là hai người không tin con!”
“Ông ta đã chướng mắt con từ lâu
rồi, ra ngoài quyên góp từ thiện nhiều học sinh thế, đứa nào cũng mặt dày lấy
lòng ông ta, con cũng phải giống những tên quỷ nghèo kia nịnh nọt ông ta sao?”
Diệp Xuân My nhíu mày: “A Diệu, sao
con có thể nghĩ vậy, tuy ông ta hơi nghiêm khắc với con, nhưng trong lòng yêu
thương nhất vẫn là con.”
“Con không cảm nhận được.”
Cả một nụ cười lạnh lùng Thẩm Diệu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.