Giọng nói của Đường Vân Phàm dường như luôn có một sức mạnh thần kỳ, mặc dù bình thường anh hay mất kiên nhẫn nhưng thời điểm quan trọng luôn rất đáng tin cậy, như không có chuyện gì có thể làm khó được anh.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đụng vào vai Đường Vân Phàm, Đường Thời Tô gục đầu xuống, không nhìn những ánh mắt kinh ngạc của những học sinh đi ngang qua.

Chóp mũi kề sát vào cổ áo của Đường Vân Phàm, mùi mồ hôi trộn lẫn nước giặt, dưới lớp quần áo mỏng manh là thân hình săn chắc ấm áp.

Đường Thời Tô âm thầm cảm nhận, cơn đau trên cổ chân được giảm bớt đôi chút.

Lâu lắm rồi cậu không thân thiết với ai như vậy.

Lâu đến nỗi cậu cũng sắp quên liệu có kí ức nào như vậy không.

Lần này bởi vì Đường Vân Phàm xía vào chuyện của cậu nên cũng suýt chút nữa bị liên lụy theo.

Cũng may, người bị thương là cậu.

Tuy rằng Đường Vân Phàm luôn tỏ vẻ mặt khó ở với cậu khiến cho cậu thấy anh thật đáng ghét nhưng khi gặp phiền toái, anh lại là người đầu tiên giúp đỡ cậu.

Nhưng lúc khai giảng cậu bày tỏ thiện ý thì anh lại làm như không nhìn thấy mà đi qua.

"Cảm ơn anh." Cậu thấp giọng nói.

"Đồ phiền phức." Ngoài miệng Đường Vân Phàm nói vậy, nhưng bước chân lại nhanh vô cùng, chỉ trong chốc lát đã ra đến cổng trường.

Thấy Đường Thời Tô khập khiễng đi lên xe, tài xế kinh hãi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Đường Vân Phàm nói: "Chú Châu, trước tiên phải đi đến bệnh viện đã, con sẽ giải thích sau trên đường đi."

Trên thực tế, Đường Vân Phàm chưa kịp giải thích, Đường Thời Tô đã nói mình quá mệt mỏi trong lúc đi huấn luyện quân sự nên không cẩn thận bị ngã cầu thang.

Tài xế lo lắng nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy chứ, chú ở bên ngoài chờ còn tưởng có chuyện gì xảy ra, không ngờ lại thành sự thật..."

Chú tài xế cái gì cũng tốt chỉ có tật nói nhiều.

Đường Thời Tô khác hoàn toàn so với những người cùng trang lứa mà anh gặp trước đây.

Ngoại trừ thiết lập thánh phụ được miêu tả trong tiểu thuyết, anh có thể cảm nhận được chàng trai trẻ trước mặt có phần dè dặt và nhạy cảm hơn. Những thiếu niên bình thường có khát vọng kể chuyện vô tận, chỉ một chuyện nhỏ cũng phải phóng đại lên nhiều lần. Nhưng Đường Thời Tô thì hoàn toàn khác, để không gây chuyện... Hoặc có lẽ là do muốn tránh phiền phức, cậu tình nguyện nén giận.

Một Đường Thời Tô hoạt bát, sau khi nói còn dùng ánh mắt khẩn cầu để anh không vạch trần lời nói dối của cậu không phải điều mà dăm ba câu trong tiểu thuyết có thể khái quát được hết.

Thật ra điều này cũng không khó đoán, hiện tại cậu đang ăn nhờ đậu, làm việc cũng phải cẩn thận hơn.

Nghĩ đến điều này, nội tâm của Đường Vân Phàm lung lay, không mở miệng nói gì.

Anh lại nghĩ đến một chuyện khác, Đường Thời Tô có vẻ ngoài tuấn tú khiến người khác chỉ cần nhìn qua cũng thấy thoải mái nhưng lại rất ít khi cười.

Dù cho cậu có lúm đồng tiền, cười lên sẽ rất đẹp.

Phía trước là tài xế vẫn đang không ngừng cằn nhằn, phía sau là Đường Thời Tô nhỏ giọng quay đầu nói: "Cảm ơn."

Lại cảm ơn anh?

Đường Vân Phàm thấy hơi phiền, ngoại trừ đồng tình với Đường Thời Tô, anh cũng không mong biết quá nhiều về cậu.

Hoàn toàn hiểu rõ một ai đó, sẽ để bụng chuyện của người ấy, Đường Vân Phàm không quên mục đích chính của mình là trở về thế giới cũ, sự đồng cảm sẽ ảnh hưởng đến tiến độ.

Được rồi, thật ra anh đã bị ảnh hưởng.

Anh không thể tự lừa bản thân được nữa, Đường Thời Tô ngồi ngay bên cạnh là một người sống sờ sờ, mà nếu thật sự làm tổn thương cậu chỉ để đạt được mục đích của mình thì anh không làm được.

Nên làm gì với Thẩm Diệu bây giờ?

Thúc đẩy Thẩm Diệu yêu đương với Đường Thời Tô khác gì tự tay đẩy cậu vào hố lửa?

Nếu như... Sau này Đường Thời Tô và Thẩm Diệu tự nguyện ở bên nhau thì anh sẽ không xen vào nữa.

Không nghĩ ra được lý do, anh từ bỏ việc suy nghĩ, quay ra nói với Đường Thời Tô: "Cho tôi xem chân của cậu thế nào rồi."

Đường Thời Tô không ngờ anh sẽ nói vậy, đôi mắt màu hổ phách trợn to, lông mi khẽ run.

Đường Vân Phàm: "?"

Hồi đi học hay chơi bóng rổ nên anh cũng đã bị trẹo chân vài lần nên ít nhiều gì cũng có thể xem xét tình hình.

Đường Thời Tô vô cùng kinh ngạc, còn rất ngoan ngoãn giơ chân lên, vén một nếp quần lên.

Da của cậu rất trắng nên chỗ sưng màu xanh tím trông khá kinh khủng.

Đường Vân Phàm tránh chỗ đang bị đau rồi cầm chân của Đường Thời Tô lên để nhìn ở góc độ khác.

Nhưng Đường Thời Tô lại theo bản năng co rúm người, nhìn vào đôi mắt của Đường Vân Phàm.

Cậu có cảm giác mình đang xé mở vết thương máu chảy đầm đìa cho anh xem.

Khi cậu đang cảm thấy áp lực và khó chịu lại nghe được một giọng nói lãnh đạm:

"Vấn đề không đến mức nghiêm trọng như thế, cậu không cần phải ra vẻ như sắp chết đến nơi vậy."

Cũng phải, cậu sớm đã như vậy rồi.

Có thể Đường Vân Phàm không có ý tỏ vẻ thương hại cậu mà chỉ đối đãi như một người bình thường.

Cậu không cần được thương hại, tuy cậu luôn luôn nhắc nhở mình là một kẻ kỳ dị, nhưng đa số mọi người không biết cậu nghĩ gì.

Tài xế ngồi phía trước nghe Đường Vân Phàm nói như vậy, không thể không nói lại: "Tiểu Phàm à, con sao vậy, đừng bắt nạt em..."

Ông ấy bỗng im bặt, sợ lại nói sai.

Bên trong xe cũng yên tĩnh trở lại, tài xế đi theo dẫn đường đến bệnh viện, tranh thủ lúc Đường Thời Tô kiểm tra để gọi điện thoại cho Dương Uyển Tú nói rõ tình hình.

Khi Đường Thời Tô khập khiễng bước ra, cậu nhìn thấy Đường Vân Phàm đang uể oải ngồi trên ghế nghe nhạc.

Dây tai nghe màu trắng được giấu trong túi quần của bộ đồng phục huấn luyện quân sự, anh cúi đầu và mày kiếm hơi nhíu lại... Khi không cười, trông anh hơi hung dữ, trên tay cầm một sợi dây chuyền ngọc thạch màu đen không hề phù hợp với trang phục, dáng vẻ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào ngọc thạch.

Đường Thời Tô trước đó đã quan sát thấy Đường Vân Phàm đã cầm sợi dây chuyền ngọc màu đen này vài lần, không giống món đồ anh chỉ chơi khi buồn chán, nó giống như ... Trái tim cậu đập thình thịch, làm sao cậu lại có một suy nghĩ hoang đường như vậy.

Trong thời đại khoa học kĩ thuật phát triển, kể cả liên lạc cũng chỉ cần một chiếc điện thoại di động là đủ rồi.

Đường Vân Phàm trông thấy cậu đi ra, đứng lên và nói: "Về nhà thôi."

Về nhà.

Cậu chợt nhận ra bước chân của người trước mặt chậm lại.

Đó chỉ là một cử chỉ hết sức bình thường, thậm chí rất nhỏ nhặt nhưng lại  khuấy loạn tâm trí cậu.

Lúc trở về trời đã chạng vạng tối, bên ngoài cửa sổ xe lướt qua từng rặng mây chiều, mỹ lệ tựa như những mảng màu đậm trên bức tranh sơn dầu.

Tài xế lại bắt đầu nói chuyện: "Tiểu Tô à, chú mới gọi điện thoại cho mẹ con nghe giọng bà ấy có vẻ rất lo lắng, con về giải thích lại với mẹ chút nhé."

"Vâng ạ, con cảm ơn chú Châu."

Tài xế nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Đường Thời Tô qua kính chiếu hậu, không khỏi cảm thấy đau lòng cho một đứa trẻ ngoan như vậy.

Nhưng dù sao ông ấy cũng chỉ là người ngoài, khó mà nói gì được.

Vừa mới về đến nhà, Đường Vân Phàm đã thấy Dương Uyển Tú, dường như bà đã đứng chờ sẵn ở cửa, ngay khi cánh cửa mở ra, bà đã nhìn chằm chằm anh với một ánh mắt sắc bén.

Bà cho rằng anh gây ra vết thương của Đường Thời Tô vì anh luôn nhắm vào cậu.

Nhưng bà vẫn kiềm chế cảm xúc, chuyển ánh mắt sốt ruột lên người Đường Thời Tô.

Bà hỏi: "Thời Tô, con sao rồi?"

Đường Vân Phàm trực tiếp đi vòng qua cậu vào phòng khách, Đường Chính Minh đang ngồi trên ghế sô pha thấy anh bèn lên tiếng: "Chỉ còn chờ các con về là ăn cơm."

Bình thường dì đầu bếp sẽ rời khỏi vào giờ này nhưng vì hôm nay họ về tương đối muộn nên thời gian cũng bị kéo dài.

Bốn người họ ngồi trước bàn lớn mạnh ai nấy im lặng ăn cơm, ăn được phân nửa, Đường Chính Minh mới lên tiếng: "Thời Tô, vết thương của con như thế nào rồi?"

Đường Thời Tô ngoan ngoãn nói: "Con chỉ bị bong gân thôi, bác sĩ nói nghỉ ngơi một tuần sẽ khỏi."

Đường Vân Phàm tranh thủ chen vào nói: "Cậu chỉ muốn trốn huấn luyện quân sự thôi phải không? Lười biếng thì cứ nói thẳng đi."

Đường Thời Tô vô thức siết chặt đôi đũa trong tay mình, vì sao thái độ của Đường Vân Phàm với mình lúc tốt lúc xấu vậy, cậu còn tưởng rằng... Là cậu đã tự mình đa tình sao.

Đường Thời Tô vừa thấy hơi khó thở đã nghe thấy Đường Chính Minh răn dạy Đường Vân Phàm: "Con nói cái gì vậy, em trai còn đang bị thương, có biết thế nào là lễ phép không hả?"

Bình thường khi Đường Chính Minh răn dạy Đường Vân Phàm, Dương Uyển Tú hay nhỏ nhẹ khuyên bảo ông vài câu nhưng lần này bà vẫn im lặng.

"Con chưa bao giờ nói rằng mình lễ phép cả? Cha đừng tự ý áp đặt mong muốn của bản thân lên người con." Đường Vân Phàm nở một nụ cười tươi đầy châm chọc: "Xin lỗi nha, mẹ con không dạy con cách lễ phép, cha chịu khó mà tha thứ đi nhé?"

Bầu không khí đột nhiên lạnh lẽo đến cực độ, Đường Chính Minh bị chọc tức đến mức không nói nên lời, lấy tay ấn giữa lông mày.

Cả nhà họ tại sao lại trở thành như thế này?

Đại khái khoảng một năm trước, vợ cũ của ông mắc bệnh qua đời, Đường Chính Minh đã cho Đường Vân Phàm hơn nửa năm để nguôi ngoai nỗi buồn, sau đó thì đưa Dương Uyển Tú về nhà, còn dẫn theo con trai của bà là Đường Thời Tô.

Nhưng sau khi họ vừa chuyển đến, mấy tháng nay Đường Vân Phàm đều ra sức bày trò làm khó dễ, cứ đến tối lại ăn chơi lêu lổng, trong lòng ông vẫn còn hổ thẹn nên khoan nhượng cho Đường Vân Phàm.

Tuy vậy, sự kiên nhẫn của người lớn luôn có hạn, ông luôn hi vọng con mình có thể hiểu chuyện như Đường Thời Tô.

Thấy mọi người im lặng, Đường Vân Phàm nói: "Con ăn no rồi, lên lầu trước đây."

"Vân Phàm." Dương Uyển Tú gọi anh lại, đôi mắt xinh đẹp phiếm hồng.

Đường Vân Phàm đứng chờ bà nói.

"Dì biết rằng con luôn không thích dì, nhưng cái nhà này vẫn phải cần một người phụ nữ quán xuyến mọi việc, dì không cần con gọi một tiếng mẹ nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng dì chứ?"

Dương Uyển Tú rất ưa nhìn, nên khi bà nói điều này, nó thực sự đánh trúng trái tim mọi người, Đường Vân Phàm biết rõ sức hút chết người của bà đối với đàn ông lớn như thế nào, nếu anh không biết cốt truyện, rất có thể đã bị lừa bởi vẻ ngoài điềm đạm đáng thương này lừa dối.

Đường Thời Tô: "Mẹ, đừng nói nữa."

Đường Vân Phàm không ngờ Đường Thời Tô cũng xen vào, anh không hề nể mặt Dương Uyển Tú: "Dì Dương à, lúc mới tới không phải dì nói mình chỉ ở tạm thôi à?"

Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Dương Uyển Tú đột nhiên trở nên tái nhợt.

Bà không ngờ đã qua một thời gian dài như vậy mà Đường Vân Phàm vẫn không nể mặt mình.

Bữa ăn này cực kỳ không vui, nhưng trong lòng Đường Vân Phàm lại không có bất kỳ cảm giác gì đặc biệt, chẳng qua chỉ dựa vào tính cách của nguyên chủ mà nói thôi.

Dù sao anh cũng không phải Đường Vân Phàm trong nguyên tác.

Anh lên lầu tắm rửa rồi nằm lì ở trên giường chơi game mấy tiếng đồng hồ.

Bụng đột nhiên kêu lên một tiếng.

Đường Vân Phàm: ...

Anh đói bụng, buổi trưa vốn đã bị Thẩm Diệu làm buồn nôn không ăn được nhiều đến tối lại bị Đường Chính Minh phá hỏng.

Vì vậy anh mở cửa phòng, xuống dưới kiếm ăn.

Ánh đèn tầng dưới vẫn đang sáng, thậm chí Đường Vân Phàm không nghĩ đến việc chào hỏi, sợ rằng lại xảy ra chuyện.

Sau đó, khi anh đi đến nhà bếp ở tầng một, chợt nghe thấy giọng nói của Dương Uyển Tú: "Thời Tô tính tình thận trọng, làm sao có thể vô cớ ngã cầu thang được, chắc chắn là có người làm việc đó."

Đường Chính Minh không vui nói: "Ý của em là Vân Phàm hại Thời Tô ngã từ trên cầu thang xuống?"

Giọng của Dương Uyển Tú yếu dần đi: "Thời Tô là máu mủ của em, vết thương trên người thằng bé là nỗi đau trong lòng em, hơn nữa trước đó Vân Phàm còn ra lệnh cho thằng bé làm việc..."

Trong lời nói của bà đầy tính ám chỉ Đường Vân Phàm làm.

Sự nghi ngờ này thật ra không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì việc Đường Vân Phàm nhắm vào Đường Thời Tô tất cả mọi người ai cũng có thể thấy được.

"Vân Phàm tuy bướng bỉnh, nhưng thằng bé sẽ không làm chuyện như vậy."

Sau khi Đường Chính Minh dứt lời, Dương Uyển Tú im lặng vài giây.

"Chính Minh, có mấy lời em vẫn luôn giấu ở trong lòng, điều này không công bằng với Thời Tô chút nào."

"Khi Thời Tô mười tuổi, em đổi họ của thằng bé thành họ Đường, chỉ để thân thiết với anh hơn. Ở trường cấp hai, thằng luôn giành được hạng nhất và cả đống lớn huy chương trong mọi kỳ thi, nhưng vừa khai giảng thì thằng bé đã chung lớp với Vân Phàm, tất cả những điều này đều do anh sắp xếp. . . "

Giọng của Dương Uyển Tú mang theo tiếng nức nở, nhưng Đường Chính Minh vẫn hiểu được ý của bà.

Lớp học hiện tại của Đường Vân Phàm không phải lớp tốt, bởi vì trước khi khai giảng đã có một bài kiểm tra, thành tích của anh đương nhiên sẽ bị xếp vào lớp kém hơn.

Nhưng Đường Thời Tô thì khác, điểm của cậu rất tốt, nhưng vẫn được phân vào cùng một lớp dưới sự sắp xếp của Đường Chính Minh.

Chả trách có hai mấy lớp mười mà hai người họ vẫn đụng phải nhau.

Đường Chính Minh: "Em cũng biết Vân Phàm..."

Đường Vân Phàm không muốn nghe tiếp, nhưng khi anh quay mặt, lại nhìn thấy một người thiếu niên đang đứng bên cạnh, cậu vừa vặn đứng ở góc lối đi giữa phòng khách vào nhà bếp, tay cầm một cốc nước, không biết đã đứng ở đó từ khi nào.

Cậu cũng nhìn thấy anh.

Đôi mắt cậu vẫn bình tĩnh, không có biểu hiện oán giận nào đối với trải nghiệm bất công của mình.

Nói chính xác hơn là đã quen đến mức chết lặng.

Nhưng anh không ngờ rằng Đường Thời Tô sẽ đi về phía anh và nói với hai người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách: "Con tự ngã, anh còn cõng con đến bệnh viện."

Ngón tay Đường Vân Phàm run lên một cái vì giật mình.

Hai người lớn đang ngồi trên sô pha vội vàng ngơ ngác quay đầu lại, kinh ngạc nhìn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play