Xế chiều ăn cơm xong, Đường Thời Tô
ở chung phòng với Đường Vân Phàm giảng mấy chỗ
trọng điểm mà môn thi ngày mai có thể ra, thật ra giáo viên đều sẽ nhắc
sơ qua trước khi thi, nhưng không thể trực tiếp nói đề cho họ, nhưng Đường Thời
Tô đã làm qua số lượng lớn đề thi rồi, ngoại trừ mấy chỗ học thuộc lòng ra thì
những đề khác đều là chỉ là đổi cách ra đề mà thôi.
Hơn nữa sàng lọc phạm vi ra đề, đối
với cậu mà nói thật sự là chuyện không thể đơn giản hơn.
Nên lúc thi Đường Vân Phàm làm bài
vô cùng thuận lợi, chỉ cần phát huy bình thường, căn bản anh không lo sẽ rớt
khỏi mục tiêu mà Đường Chính Minh nói.
“Đề này em giảng anh đã rõ chưa?”
Dưới ánh đèn ấm áp, đường nét gương
mặt Đường Thời Tô được mạ lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt, làn da cậu mịn đến
mức dường như chẳng có cả lông tơ, vầng sáng ánh lên đáy mắt màu hổ phách của
cậu, Đường Vân Phàm nhìn vào đôi mắt ấy có khi sẽ cảm thấy đáy mắt cậu thật ra
chứa thứ gì đó rất sâu sắc.
Đa số học bá giảng bài luôn luôn có
một đặc điểm, chính là thích nói đơn giản hóa đề bài, rất nhiều bước tính họ sẽ
nghĩ theo lý giải của mình, ngầm cho rằng người khác cũng sẽ biết.
Nhưng Đường Thời Tô thì khác, lúc
giảng bước làm bài thì cậu sẽ nói rõ chi tiết từng bước một.
Sau cái gọi là “liên thông linh
thức”, hiện tại cậu có thể suy nghĩ rõ ràng nhiều chuyện cùng một lúc, ví dụ
vừa nghĩ cách giải đề chính xác, cậu vừa có thể căn cứ theo tiếng lòng của
Đường Vân Phàm, quyết định ra bước nào phải giảng nhiều, chỗ nào không cần nói
nhiều trong khoảng thời gian nhanh nhất, nhằm đạt được hiệu suất cao nhất.
Chính vì kết hợp hoàn mỹ tư duy với
Đường Thời Tô, thỉnh thoảng Đường Vân Phàm sẽ sinh ra cảm giác vi diệu, cảm
thấy rất kỳ lạ.
Anh tin Đường Thời Tô không sai, nên
suy nghĩ này lại nhanh chóng bị đánh tan đi mất.
Giờ anh học, cũng không thể hiện lên
điều gì.
Tựa như anh chưa từng từ bỏ suy nghĩ
muốn rời khỏi thế giới này.
Lý do anh không có hành động gì, chỉ
là vì anh không nhẫn tâm đẩy một thiếu niên sạch sẽ như Đường Thời Tô cho Thẩm
Diệu bắt nạt.
Giống như anh sẽ không thỏa hiệp với
hệ thống động tay động chân với Đường Thời Tô.
Thân là người có giới hạn, bất cứ ai
cũng không thể vượt quá giới hạn của anh, cho dù là ai đi chăng nữa. Trừ điều
này ra, đáy lòng anh còn có nỗi bất an vi diệu, trong mờ mịt có dự cảm không
lành lôi kéo anh.
Tiếng giảng bài của Đường Thời Tô
không biết đã dừng từ khi nào rồi, lông mi dài hơi rũ xuống, đôi mắt màu hổ
phách nhìn anh, ánh mắt rất chuyên chú: “Anh?”
Đường Vân Phàm mất tập trung trong
phút chốc, căn bản không biết suy nghĩ của mình đã bị nghe rõ rồi.
“Cậu nói tiếp đi.”
Đường Vân Phàm bất động thanh sắc.
Đường Thời Tô hơi cong khóe môi, lộ
ra lúm đồng tiền, nở nụ cười rất động lòng người, nụ cười dành cho anh dường
như còn nhiều hơn trước.
Về sau Đường Vân Phàm không mất tập
trung nữa, trong vài khoảnh khắc nào đó anh sẽ chìm vào trong mâu thuẫn bên
trong con người anh, chỉ là rất nhanh anh lại điều chỉnh bản thân lại.
Ôn tập xong thì thời gian cũng không
còn sớm nữa, Đường Vân Phàm thấy hơi khát, cầm ly trên bàn uống nước.
Anh ngửa cằm lên, lộ ra yết hầu
chuyển động theo động tác uống nước của anh, uống nước xong, bờ môi ẩm ướt, ánh
mắt hơi lười nhác, lúc anh không phòng bị là dáng vẻ như vậy.
Có một cảm giác nói không nên lời.
Ánh mắt Đường Thời Tô như bị nam
châm hút lấy, ngơ ngác nhìn anh.
Đến mức mà Đường Thời Tô vừa giúp
anh ôn tập xong thì bị đá đi ngay, Đường Vân Phàm nghĩ ngợi, vẫn nói: “Buổi
chiều lúc cậu thấy Thang Hiển Văn có cảm giác gì?”
Đường Thời Tô cân nhắc trong lòng,
nghĩ ra ngay vài đáp án, suy cho cùng chuyện này cũng do cậu ta làm ra, Đường
Vân Phàm quan tâm cậu, cũng luôn thấy cậu rất lương thiện, trước giờ không biết
làm chuyện hại người.
Bề ngoài Đường Vân Phàm như không
quản chuyện gì, nhưng đối với chuyện của cậu, lần nào cũng quản, anh nói ít
nhưng làm nhiều.
Nói thật lòng thì Đường Vân Phàm còn
mềm lòng hơn cậu nhiều.
Đường Thời Tô trả lời: “Em thấy
Thang Hiển Văn chắc đã bị dạy dỗ.”
Đường Vân Phàm vẫn nhớ mặt mày lúc
trước của Thang Hiển Văn, anh nói rất bình thường: “Lúc cậu trông thấy mẹ của
Thang Hiển Văn, có phải không nhẫn tâm không?”
Thật ra Đường Thời Tô không phải
thế, nhưng cậu lại đồng ý.
Bởi vì Đường Thời Tô trong tiểu
thuyết sẽ “không nhẫn tâm”.
“Giữa người với người có khi chính
là như vậy, trước mặt người khác một mặt, sau lưng lại là mặt khác, chuyện hôm
nay tôi cảm thấy cậu không làm sai, thậm chí làm rất tốt.”
Đường Vân Phàm đã khẳng định cậu,
nói tiếp: “Cậu ta đã nhận sự trừng phạt nên có, nhưng cậu thấy người mẹ phía
sau cậu ta lại thấy bà ấy đáng thương, bởi vì gia cảnh cậu ta hiển nhiên rất
khó khăn, nhưng tất cả lại không phải lý do để tha thứ, làm sai là làm sai,
đồng cảm cũng không nói lên phải tha thứ.”
Họ rất ít khi nói chuyện đến mức độ
thế này, đôi mắt Đường Thời Tô nhìn gương mặt anh không di chuyển.
“Cậu phải nghĩ cho bản thân cậu nhiều
lên, không cần nghĩ cho người khác, dù là tôi đi chăng nữa.”
Đường Vân Phàm nghĩ, anh sẽ rời đi,
sớm muộn rồi họ cũng sẽ chia xa.
Có rất nhiều cảm xúc sinh ra nơi đáy
lòng Đường Thời Tô, nhiều loại cảm xúc đang lên men trong lòng cậu, phần lớn
trong đó là ác ý đã tích lũy từ lâu, cậu đã nhận quá nhiều ác ý rồi, cậu chưa
từng quên, chỉ là luôn nhẫn nhịn không để mình triệt để sa thành một ác quỷ,
trước khi Đường Vân Phàm xuất hiện có thể cũng chỉ cách một tuyến ranh giới
này.
Nhất là sau khi nghe được tiếng
lòng, cậu nghe được quá nhiều tiếng nói, những tiếng nói ác ý kia khiến cậu gần
như không ngủ được hằng đêm, chúng vẫn quanh quẩn trong đầu cậu trong đêm
khuya, mãi đến hôm sau, cậu mới có thể từ chỗ Đường Vân Phàm lấy được sự an tâm
tạm thời.
Như ở nơi tối tăm, một chùm sáng
luôn trân quý hơn gì bằng, Đường Vân Phàm đối với cậu mà nói cũng như vậy, cậu
ỷ lại và lưu luyến anh, thế là có được một lớp vảy dày, có lẽ người khác có thể
tổn hại cậu, nhưng không thể chạm vào nơi sâu thẳm trong tim cậu.
Ông lão trong chiếc nhẫn nói với cậu
thế này: “Đại nhân tu tiên nhiều như vậy, nếu không thì sao lại có cách nói cắt
đứt thất tình lục dục, còn không phải trải nghiệm nhiều rồi nên tê liệt à.”
Cậu không muốn chìm vào bóng tối
nữa.
Sự truy cầu ánh sáng của cậu sẽ
không dừng lại.
Ông lão nói: “Tu sĩ đối với tu vi là
truy cầu cả đời, còn cậu thì sao?”
Câu này đã đánh thức cậu, cậu nghĩ
tới nghĩ lui...
Trong đầu chỉ hiển ra một người.
Cho nên, cậu tuyệt đối không để anh
rời đi.
“Em sẽ không nghĩ cho người khác
nhiều nữa, nhưng anh không phải người khác.” Đường Thời Tô nói rất nghiêm túc.
Lời như vậy, cậu cũng từng nói với
Dương Uyển Tú.
“...” Đường Vân Phàm hơi không biết
nên tiếp lời thế nào, anh thật lòng cảm nhận được sự chân thành của Đường Thời
Tô, nhưng anh cảm thấy hơi tha thiết quá rồi, không biết phải làm sao mới tốt.
“Được rồi, thời gian không còn sớm
nữa, về phòng cậu ngủ đi.” Đường Vân Phàm không khách sáo hạ lệnh đuổi khách.
Đường Thời Tô thấy anh hơi híp mắt
dựa vào sô pha, vừa không đoan chính lại lười nhác, trong lòng cậu bỗng nổi lên
một sự thôi thúc.
“Cảm ơn anh nói những điều này với
em.”
“Em có thể ôm anh không ạ?”
Đường Vân Phàm vốn không phản ứng
được cậu nói gì, mãi đến khi Đường Thời Tô tiến đến đưa tay ra chậm rãi ôm lấy
anh.
Trên người thiếu niên có mùi hương
thoang thoảng như mùi sữa tắm, rất tươi mát.
Đôi mắt Đường Vân Phàm hơi mở to, sự
mệt mỏi vốn bỏ chạy sạch, không biết phải phản ứng ra sao.
Anh đồng ý cho Đường Thời Tô ôm anh
bao giờ?
Ngón tay Đường Thời Tô chạm vào lưng
anh, đầu dựa lên bờ vai anh, ngửi được mùi hương nhàn nhạt tương tự, cậu thích
mùi hương này, giống như thích Đường Vân Phàm.
Tầm nhìn của cậu dừng trên cổ Đường
Vân Phàm trong khoảng thời gian ngắn ngủi, rất muốn cắn một cái để lại dấu gì
đó, suy nghĩ cổ quái chợt lướt qua rồi thôi, cậu buông tay trước khi Đường Vân
Phàm đẩy cậu ra.
Đường Vân Phàm vẫn đang trừng to
mắt, chợt cau mày, anh cảm thấy ôm anh là chuyện nhỏ, nói rõ quá lại thể hiện
anh nhỏ nhen.
Hơn nữa cũng không ôm lâu... Ôm thì
ôm thôi.
Đường Thời Tô trông thấy ánh mắt bối
rối của anh, cơn ngứa ngáy dâng lên trong lòng không ngừng tăng vọt, cậu thật
sự thấy rằng Đường Vân Phàm thế này rất đáng yêu.
Tuy dùng đáng yêu để hình dung một
chàng trai anh tuấn kiệt xuất không phù hợp cho lắm, nhưng chính xác là cậu đã
nghĩ vậy.
“Anh, ngủ ngon nhé.”
Đôi mắt Đường Thời Tô trong veo mà
rực sáng, chút cảm giác vi diệu nơi đáy lòng Đường Vân Phàm chợt tiêu tán.
Đường Thời Tô xinh đẹp, khí chất
sạch sẽ dễ chịu, đại khái là vũ khí lợi thế nhất của cậu, mà cậu cũng rõ điều
này, làm mọi người đều bị đánh lừa.
Đường Thời Tô đi xong, hệ thống nói:
[Anh cũng không phải người của thế giới này, tại sao phải quản Đường Thời Tô
nhiều thế?]
Hệ thống vừa không hiểu lại không
cam tâm.
Chuyện hệ thống không hiểu rất
nhiều, như việc nó kiểm tra ở nhiều thế giới, không dễ gì mới tìm ra một người
tướng mạo hoàn toàn y hệt với “Đường Vân Phàm”, rồi mang anh đến đây.
Xác suất này nhỏ đến không thể nhỏ
hơn, dùng lời của con người chính là chuyện của “duyên phận”, nhưng dù là vậy,
nó vẫn không thể lấp bù vào lổ hổng tình tiết của thế giới này.
Con người thật là một sinh vật phức
tạp.
[Cậu sẽ không hiểu đâu.]
Khoảng cách của họ đã không phải
thuộc về chủng loài nữa rồi, còn khó câu thông hơn cả gà nói với vịt.
Ngày hôm sau, Đường Vân Phàm đọc đề
trên bài thi, y hệt Đường Thời Tô nói, đa số đều được cho thi, thậm chí anh cảm
thấy phải chăng miệng của Đường Thời Tô đã khai quang không nữa.
Lẽ nào đây chính là cách biệt giữa
anh và học bá sao?
Anh vô thức liếc nhìn Đường Thời Tô
một cái, Đường Thời Tô như cũng cảm giác được nghiêng mặt sang, chạm mắt với
anh.
Đây không phải là miệng khai quang,
mà đôi mắt cũng thế luôn nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Vân Phàm
mặt không đổi sắc tiếp tục làm bài.
Đến buổi chiều, cuối cùng cũng thi
xong toàn bộ các môn rồi, tất cả học sinh lũ lượt về lớp.
Trong lớp 10A12, Nghiêm Phương sớm
đã ngồi trên bục giảng chờ rồi.
Học sinh vừa thi xong luôn muốn so
đáp án, chung quy cũng đã kìm chế hai ng� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).