Đường Vân Phàm chơi bóng xong thì trong lòng vô cùng sảng khoái, mặc dù trên người toàn là mồ hôi, nhưng anh vẫn thấy thoải mái cả người.
Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Diệu hơi híp lại, mím môi không nói.
Người trước mặt hắn đây, người vốn luôn đấu võ mồm với hắn, cười nhạo thất bại của hắn... Có lẽ là do lửa giận lắng xuống quá nhanh, làm cho hắn vậy mà bỗng nhiên không biết nên trút giận thế nào.
Vô số cảm xúc cuộn trào trong lòng hắn, mồ hôi dính trên quần áo, hắn bắt đầu hối hận mình tham gia cuộc thi trong lớp không chút ý nghĩa này.
Quá là không cam tâm.
Hắn khó mà chấp nhận việc mình luôn chật vật trong tay Đường Vân Phàm, muốn chứng minh rằng hắn có thể thắng được anh, hoặc là khiến gương mặt luôn kiêu ngạo của anh lộ ra biểu cảm của một kẻ thua cuộc.
Mới có thể khiến hắn thấy hài lòng.
Đường Thời Tô láng thoáng nghe thấy tiếng lòng của hắn, vầng sáng trong đôi mắt màu hổ phách càng lạnh hơn. Cậu không muốn Thẩm Diệu tiếp xúc nhiều với Đường Vân Phàm, nói: “Anh ơi, chúng ta về nhà thôi.”
Lớp phó thể dục treo còi trước ngực đi đến chỗ họ, đúng lúc nghe thấy câu này: “Hai cậu muốn về nhà rồi sao? Còn nữa, bạn học Đường cậu chuyên luyện bóng rổ nhỉ, đánh rất tốt đấy—”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play