Nghiêm Phương cảm thấy mình không được tôn trọng nên tức giận trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra: "Em có biết mình đã tới trễ không, tên là gì? ”
"Thẩm Diệu."
Trái tim Đường Vân Phàm đập thịch một cái.
Tên tra công phong lưu hống hách trong tiểu thuyết, anh đến đây lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp rồi.
Chỉ dựa vào ngoại hình mà nói hắn quả thật xuất sắc, chỉ là… Con người cặn bã.
Ánh mắt Nghiêm Phương có chút thay đổi, lúc trước hiệu trưởng đặc biệt dặn dò cô ấy, trong lớp cô ấy quản lý có một học sinh tên là Thẩm Diệu, gia thế bối cảnh lớn, thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt, nên trừ phi hắn phạm sai lầm lớn, nếu không thì đừng quan tâm.
Vì vậy, cô ấy nói một cách tự nhiên: "Bạn Thẩm Diệu, vào đi."
Thẩm Diệu cong môi, nhấc chân chậm rãi đi qua bục giảng, khi đi ngang qua chàng trai ngồi ở hàng hai của tổ ba, hiển nhiên ánh mắt hắn dừng lại một giây.
Sau đó, hắn ngồi ở vị trí phía sau Đường Vân Phàm.
Đường Vân Phàm khẽ nhíu mày.
Rõ ràng, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã làm anh không thích rồi.
Đường Vân Phàm căn cứ vào tình tiết mà xác định được hai người phía sau biết nhau, bạn cùng bàn của Thẩm Diệu là tay sai lớn nhất dưới trướng của hắn: Từ Hạo Khánh
Rất nhanh, hắn nghe được lời tâng bốc của Từ Hạo Khánh:
"Anh Diệu, mấy tháng không gặp, đẹp trai hơn nhiều rồi nha."
Thẩm Diệu nói: "Cậu thật biết nói chuyện." ”
"Em đặc biệt lựa chọn vị trí, bàn ghế đều lau sạch sẽ, anh thấy thế nào?"
"Cũng được.”
Một lát sau, Thẩm Diệu mở miệng: "Cậu không lau ngăn kéo sao? Tôi sờ dính bụi rồi. ”
Từ Hạo Khánh: “Chắc là còn sót... Em dùng hết khăn giấy mất rồi. ”
Giọng điệu Thẩm Diệu hơi mất kiên nhẫn: "Tôi cũng không mang theo giấy. ”
Ngữ khí Từ Hạo Khánh yếu đi một chút: "Tan học em đi căn tin mua. ”
Đường Vân Phàm một tay chống cằm, yên lặng không nói gì, tuy rằng anh đã sớm biết tình tiết cũng rõ Thẩm Diệu là người như thế nào.
Thật là tập thành cả người toàn thói hư tật xấu.
Có điều hệ thống chỉ nói cho anh biết cốt truyện đại khái, không cho anh biết chi tiết, anh không ngờ vị trí chọn đại lại ở phía trước Thẩm Diệu.
Giờ hối hận cũng không kịp.
Đáy lòng không ưa gì Thẩm Diệu, Thẩm Diệu lại chủ động đưa tay vỗ lưng anh, ngữ khí với cung cách như ra lệnh: "Có khăn giấy không? ”
"Không."
Đường Vân Phàm cũng không quay đầu, thanh âm lạnh lùng làm cho Thẩm Diệu hơi ngẩn ra.
Rất ít người dám xem thường hắn như vậy.
Với tính cách Thái tử gia của Thẩm Diệu, thì tất cả mọi chuyện đều phải theo ý của mình, trong nhà ngoại trừ cha hắn, tất cả mọi người đều cưng chiều, cho nên hắn mới dám vô pháp vô thiên như vậy, làm việc không kiêng nể bất kỳ điều gì.
Ngón tay thon dài khẽ gõ trên bàn, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cái gáy phía trước với thái độ không mấy thiện cảm. Từ Hạo Khánh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì run rẩy, cậu ta chưa kịp nói gì để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, thì nghe thấy một bạn bàn trên nói vọng xuống: "Tôi có mang theo khăn giấy, dùng của tôi đi. ”
Từ Hạo Khánh cầm lấy giấy của bạn bàn trước, tiện thể còn hỏi tên.
Triệu Đinh Đình.
Về phần bạn cùng bàn của Triệu Đinh Đình...
Thẩm Diệu có tính nết gì, nào dễ dàng để người khác khinh thường hắn như vậy.
Sớm muộn gì hắn cũng phải tính sổ.
Giáo viên cũng đang nói chuyện trên bục giảng:
"Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự, lát nữa phát thanh đọc đến lớp chúng ta, các bạn nam sẽ đi nhận quần áo, quân tư trang, sau đó thống nhất phát cho mọi người." Nghiêm Phương rút ra một tờ giấy từ trong cặp, ánh nhìn cô rơi lên danh sách.
"Bây giờ cô chọn một vài bạn nam ...".
"Lưu Lương, Triệu Đinh Đình, Tống Khang Tài..." Cô ấy thản nhiên không để ý tới hai chữ Thẩm Diệu, tiếp theo danh sách, lần lượt xuất hiện hai người họ Đường. À, chắc là báo danh chung.
Cô ấy nghĩ, trong miệng tự nhiên nói ra: "Còn có Đường Vân Phàm, Đường Thời Tô, đợi lát nữa phiền các em cùng nhau đến phòng giáo vụ tầng một nhận quần áo. ”
Đường Vân Phàm cảm thấy thật là trùng hợp, bạn cùng bàn và anh, còn có em trai của mình đều được chọn.
Rất nhanh, đài phát thanh đọc đến lớp 10A12, nam sinh được đọc tên trong lớp học từng người một đi ra ngoài.
Đường Vân Phàm vốn định đi cuối, nhưng tính cách của Triệu Đinh Đình hướng nội, yên lặng đi theo sau lưng hắn với tốc độ rùa bò.
Về phần Đường Thời Tô, cậu được một nam sinh xởi lởi bắt chuyện, giọng nói ôn hòa lọt vào tai Đường Vân Phàm, một màn này làm cho anh nghĩ đến cốt truyện.
Đối với Đường Thời Tô mà nói, sau này cậu sẽ bị mọi người xa lánh, bắt nạt... Đều là tại Thẩm Diệu.
Bởi vì Thẩm Diệu khi dễ cậu ta, những người khác trong trường tự nhiên cũng sẽ giữ khoảng cách với Đường Thời Tô, tránh gặp phải phiền toái, đương nhiên bọn họ thống nhất quan điểm sống chết mặc bay. Mà Đường Thời Tô lại không phản kháng. Thậm chí trong cốt truyện, Đường Thời Tô còn tha thứ cho việc Thẩm Diệu bắt nạt cậu, tha thứ cho việc bị giáo viên coi thường, tha thứ cho anh trai cậu... Khụ, người anh trai giận chó đánh mèo nguyên chủ.
Đường Vân Phàm không phải là cậu, cũng bởi vì từng đối mặt với những tình huống tương tự, cho nên không thể lý giải tâm tính lương thiện của Đường Thời Tô.
Rất nhanh, mấy người bọn họ đến phòng giáo vụ, giáo viên ở trước bàn ghi chép số lượng nhận, sau đó để cho bọn họ một đống đồ tự ôm về lớp. Nhưng lúc bọn họ vận chuyển phát hiện là đồ quá nhiều, họ đành phải chia đều, Đường Vân Phàm ôm một túi đồ xong, phát hiện Đường Thời Tô bên cạnh cũng đứng lên theo.
Nhưng rõ ràng cậu không khéo léo dẫn đến mấy kiện đồ còn lại có xu hướng bị nghiêng đổ.
Đường Vân Phàm nhìn không nổi, khiêng túi đồ của anh trên một tay, tay kia nhanh chóng ổn định lại túi đồ lung lay sắp đổ của Đường Thời Tô.
Đường Thời Tô chớp mắt, nhìn vào ánh mắt ghét bỏ của Đường Vân Phàm .
"Anh? Cám ơn. ”
Sau một loạt động tác mượt như nước chảy mây trôi thì Đường Vân Phàm hối hận, hệ thống nhắc nhở anh lệch khỏi thiết lập nhân vật. Nhưng chuyện trợ giúp người khác này, thường là quyết định hành động chỉ trong chớp mắt, thậm chí không có thời gian cân nhắc anh đã làm xong rồi.
Sau đó, anh tốn một giây nghĩ xem có nên ném túi đồ trở lại hay không.
Quên đi, không cần thiết.
Quân tử động khẩu không động thủ, anh lạnh lùng cứng rắn mắng Đường Thời Tô: "Vụng về, đúng là vô dụng.”
Nói xong, anh trực tiếp rời đi, để lại cho Đường Thời Tô một bóng lưng.
Phía sau Triệu Đinh Đình ôm lấy đống túi, cậu ấy cũng không nghe được Đường Vân Phàm cùng Đường Thời Tô nói với nhau cái gì, nhưng cậu ấy thấy được bạn cùng bàn mặt lạnh vậy mà lại giúp đỡ bạn nam xinh đẹp này.
Không chỉ là ngoại hình ưa nhìn, Đường Thời Tô còn có một loại khí chất tinh khiết tựa như sương sớm còn đọng lại trên lá xanh làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Trách không được lúc cậu vừa vào lớp đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, ngay cả loại người bị mù mặt như cậu ấy cũng nhớ kỹ.
Nhưng nhìn lén không được bao lâu, cậu ấy không kịp đề phòng va vào đôi mắt của Đường Thời Tô, xấu hổ hỏi: "À, cần hỗ trợ gì sao? ”
Đường Thời Tô lắc đầu, cậu vững vàng ôm lấy toàn bộ túi xách, khôi phục dáng vẻ ôn hòa, "Về lớp thôi. ”
Sau khi trở lại lớp, họ phát quần áo huấn luyện quân sự, Nghiêm Phương lại dặn dò thêm vài câu, cùng với chuông tan học vang lên, cô ấy tuyên bố tan học.
Từng học sinh xách túi xách chạy nhanh ra ngoài cửa, giống như ra khỏi lớp chính là được giải phóng vậy.
Ai cũng có lý do rời đi. Đường Vân Phàm lại ngồi trên ghế ngẩn người, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, có người gọi điện thoại tới. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau khi nghe máy, tài xế nói đã chờ họ ở cổng trường.
Họ... À, đúng rồi, còn có Đường Thời Tô.
Người trong lớp gần như đều đã đi hết, trong tầm nhìn xuống của Đường Vân Phàm xuất hiện một đôi giày màu trắng, anh có chút sững sờ theo đấy nhìn từ giày, quần, lên đến áo của người tới, lại chính là Đường Thời Tô, cậu khẽ cong môi nở nụ cười rất thân thiện.
Còn có má lúm đồng tiền, ngọt ngào ướp đường.
Trực giác Đường Vân Phàm cho hay cậu cười là vì chuyện nhỏ trong phòng giáo vụ.
Hơn nữa hình như lúc trước anh không phát hiện Đường Thời Tô có má lúm?
Đường Vân Phàm cảm thấy kỳ quái, lại suy nghĩ một chút, nghĩ ra rồi.
Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Thời Tô cười.
Thoạt nhìn ngoan ngoãn, nhưng quả thật... Trông có vẻ dễ chọc người ta đau đầu.
Phải về nhà rồi.
Đường Vân Phàm đứng lên, ném túi xách trên tay cho Đường Thời Tô, lạnh lùng hừ, nói: "... Cười cái rắm, đi nhanh.”
Đường Thời Tô ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Từ góc nhìn sau lưng, Đường Vân Phàm cao lớn, cũng không phải dáng người gầy gò, lưng anh thẳng mà rộng, tóc ngắn đen nhánh, có cảm giác đẹp trai phóng khoáng.
Là thiếu niên lớn lên dưới ánh mặt trời.
Sự tồn tại rõ ràng như vậy, đối với cậu mà nói lực hấp dẫn khó có thể ngăn cản, không phải là muốn thay thế Đường Vân Phàm, mà là người vẫn luôn ở trong bóng đêm, ngẫu nhiên chạm đến một nguồn sáng, theo bản năng liền muốn bắt lấy.
Lúc bóng râm lướt qua, Đường Thời Tô nhìn thấy thiếu niên xa phía trước đột nhiên dừng bước, mất kiên nhẫn xoay mặt qua, giọng điệu không che dấu sự bực tức: "Đi chậm như vậy cậu là rùa à, còn muốn tôi lên xe chờ cậu sao? ”
Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?
Trong lòng Đường Thời Tô nảy lên suy nghĩ, vội bước nhanh đuổi theo.
…
Sáng hôm sau, Đường Vân Phàm vô cùng không tình nguyện bị Dương Uyển Tú đánh thức.
Lúc ngồi trong xe, anh lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tại sao hôm nay mặt trời lại gắt như vậy? Có phải muốn phơi chết anh không?
Lúc đến sân tập thể dục, Đường Vân Phàm cảm thấy mình sắp tan chảy rồi.
Vừa mới bắt đầu huấn luyện quân sự, huấn luyện viên đã đánh phủ đầu, răn dạy tất cả mọi người một lượt, bởi vì anh là tuyển thủ huấn luyện quân sự lần thứ hai, nên oán niệm càng thêm nặng nề.
Mặt trời nóng rát giống như một cây roi hung hăng quất qua làn da trần trụi của mọi người, giọng của huấn luyện viên lại rất lớn, lúc nào cũng ong ong bên tai.
Mồ hôi dọc theo hai má chảy xuống, quần áo ẩm ướt dính sát người, chỉ là tư thế đứng nghiêm của quân đội cũng là sự giày vò dài dằng dặc.
Huấn luyện quân sự tập đi tập lại rất nhiều lượt, cuối cùng học sinh mới cũng được giải phóng đến nhà ăn ăn cơm, nhưng còn vài người bị phạt phải đứng thêm hai mươi phút.
Những người bị giữ lại là những người lười biếng và có thái độ không chuẩn mực.
Đường Vân Phàm thấy Đường Thời Tô cũng ở trong đó, không khỏi kinh ngạc. Anh từ cốt truyện biết rằng Đường Thời Tô không lười biếng, chỉ là bẩm sinh cậu không đổ nhiều mồ hôi, vì vậy bị huấn luyện viên cho là lười biếng.
Anh liếc nhìn Đường Thời Tô một cái, sau đó quay người rời đi.
Khi ngồi xổm trong nhà ăn để ăn, nhưng tâm trí lại không đặt trên bữa ăn, anh luôn chú ý xem có chuyện gì xảy ra không.
Bởi vì trong nhà ăn sẽ có một đoạn cốt truyện giữa Thẩm Diệu và Đường Thời Tô.
"Keng!"
Tiếng khay rơi xuống đất giống như tiếng chiêng của ác quỷ, Đường Vân Phàm vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Anh thấy Đường Thời Tô mím môi đứng tại chỗ, mà người ngồi phía trước chính là Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu cố tình dùng chân ngáng đường Đường Thời Tô, hắn giở trò khi cậu đang mệt mỏi và không có sự đề phòng.
Hắn còn cố tình đánh cậu, vì cho rằng thức ăn rơi ra của Đường Thời Tô đã làm bẩn giày của hắn.
Đường Vân Phàm chợt mất hết cảm giác thèm ăn.
Thẩm Diệu vui mừng vì kế hoạch của mình thành công, hùng hổ nói: “Đường Thời Tô! Cậu không tính xin lỗi sao?”
Hắn nhìn thấy người bị hắn hại đang nắm chặt tay lại, nhưng xung quanh không có ai ra mặt nói giúp cậu.
Có người nhìn thấy hắn làm loạn, nhưng cũng không dám nói lời nào, làm bộ như không thấy.
Thẩm Diệu chỉ cảm thấy buồn cười.
Huấn luyện viên chỉ cho ăn uống nghỉ ngơi 40 phút, sau đó phải ra sân tập hợp, lúc này đã có rất nhiều người đi ra ngoài, còn xì xào bàn tán về chuyện của họ.
Đường Vân Phàm đi đến lối vào của nhà ăn, nhưng anh nhìn thấy Đường Thời Tô đang đứng bên trong qua tấm kính trước bồn rửa.
Lẻ loi một mình đứng đó.
...
Những bất hạnh vẫn kéo dài đến cấp ba.
Đường Thời Tô thầm nghĩ, có một số việc dù muốn hay không cũng không thể tránh khỏi, cậu chỉ có thể đối mặt với những lưỡi dao vô hình kia hết lần này đến lần khác chém xuống mình, khiến cho thân thể phun ra dòng máu trong suốt, sau đó rút cạn linh hồn rồi trở thành một lớp da trống rỗng, lạnh lùng ngắm nhìn tất cả mọi thứ.
"Chết tiệt, cậu ngẩn người cái gì, làm cây gỗ cắm cọc ở đây sao! Tôi bảo cậu đi căn tin mua nước, cậu đơ người ở đây làm gì?"
Đột nhiên có ai đó nắm lấy cánh tay cậu và kéo ra sau.
Khoảnh khắc lưỡi dao lạnh buốt sắp chạm vào da cậu, nó đột ngột bị chặn bởi bóng người trước mặt, ánh sáng và nhiệt độ xâm nhập từ nơi anh chạm vào.
Thẩm Diệu sắc mặt u ám từ chỗ ngồi đứng lên, “Đường Vân Phàm, chuyện này có liên quan đến cậu sao?”