Nhật Ký Của Tôi

Câu chuyện bất hạnh của tôi


1 năm


Tôi đã có 4 năm cấp 2 và 3 năm cấp 3 chẳng mấy vui vẻ. 

Nhớ hồi tôi mới vào cấp 2, tôi với các bạn trong lớp vẫn rất vui vẻ nhưng đến hết học kì 1 lớp 6 các bạn trong lớp bỗng có những thái độ rất lạ với tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, lo lắng bản thân đã làm gì sai chăng? Tại sao mọi người lại bắt đầu thờ ơ với mình? 

Lớp 7 đỡ hơn một chút. Mọi người lại chơi vui vẻ với tôi. Nhưng tôi cảm giác được mọi người chỉ đang lợi dụng mình thôi.

Lên lớp 8 mọi chuyện dường như lại tệ đi. Không. Nó thật sự rất tệ! Các bạn bắt đầu xa lánh tôi, tôi biết được rằng có người đang nói xấu tôi với những bạn học khác. Thậm chí ngay cả giáo viên chủ nhiệm từ lớp 6 đến lớp 8 cũng bảo các bạn không nên chơi với tôi. Tôi biết cô đã nói vậy qua một số người bạn đi học thêm lớp văn của cô. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ, rà soát lại xem mình có làm gì sai hay không? Sau đó tôi đăng kí tham gia lớp học thêm của cô. Tôi nhận ra, hình như các bạn đang dần chơi lại với mình. Tôi rất vui, ngay cả những bài kiểm tra văn vốn tôi nghĩ sẽ thấp nhưng bất ngờ lại điểm cao. Nhưng sau cùng tôi nhận ra, có lẽ nguyên nhân tôi bị cô lập là không tham gia học thêm lớp văn của cô giáo chủ nhiệm. Khi tôi bị cô lập, ngay cả người em họ cũng bắt nạt tôi. Trên lớp tôi ngồi cùng bàn với nó. Lúc đầu tôi quý nó lắm nhưng ai ngờ nó bàn với 2 bạn học ngồi sau 

 " Tí nữa vào giờ tao xin cô đổi chỗ nó. Mẹ, chị đéo gì. Lát tao xin chúng mày phải nói giúp tao đấy"

Tôi nghe thấy hết cuộc đối thoại của họ. Ôi, mắt không thấy, tai không nghe thì tim sẽ không đau.

 Nó đuổi tôi đi chỗ khác ngồi. Sau khi chuyển chỗ, may mắn người bạn cùng bàn này khá tốt, cậu ấy không có ghét bỏ tôi như mọi người. 

Trong giờ hoá, tôi đang làm đề thì bỗng có một viên kẹo tăng lực đang ăn dở bỗng bay vào đề của tôi. Theo hướng lúc viên kẹo bay đến, tôi quay lại nhìn. À thì ra là em họ, nó nhìn tôi cười rồi nói 

" Em nhầm"

Cô bạn thảo mai luôn an ủi tôi nhưng thực chất là luôn nói xấu tôi. Bạn đó kể với mọi người rằng tôi ăn chơi chỉ vì tôi đi một đôi giày Louis Vuitton auth. Nhưng tôi nào có tiền để mua những thứ xa xỉ như lời bạn ấy nói. Những thứ đó đều là của chị gái tôi. Tôi dùng lại đồ cũ của chị gái thôi. Khi tôi điểm cao hơn thì nói tôi chép bài, khi tôi điểm thấp thì lại bày ra vẻ khinh thường.....Cô ta lật mặt rất nhanh. Khi có việc nhờ tôi thì sẽ tỏ ra thân thiết, không có thì sẽ tiếp tục khinh thường tôi. Tôi biết rất nhiều chuyện xấu của cô ta trong trường. Từ việc cô ta lấy trộm tiền quỹ lớp, đánh bạn học ở nhà xe.... Người bạn học bị đánh kia là cháu tôi. Nó rất sợ cô ta nên chỉ biết răm rắp nghe theo. Tôi luôn phải thận trọng khi nói chuyện với nó. Vì trước đó tôi biết rằng nó từng ghi âm lại cuộc nói chuyện của những ai nói xấu cô bạn thảo mai kia. Sau đó gửi cho cô ta, cô ta sẽ gặp riêng và chửi những người nói xấu đó.

Tôi biết nói gì đây, tôi đã có suy nghĩ không muốn đi học nữa. Tôi dần trở nên im lặng. 

Lên lớp 9, năm cuối cùng của cấp 2 vì tôi đã tham gia lớp học thêm nên mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi đã mong từng ngày, từng ngày. Rồi cái ngày tôi thi xong kì thi chuyển cấp. Tôi rất vui, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi cái lớp này!!

3 năm học tiếp theo cũng đến

Lớp 10 tôi mong chờ từ lâu, tất cả bao nhiêu mong chờ vào những người bạn mới bỗng tan biến. Tôi nhận ra mình cùng lớp với những người bạn cấp 2. Bạn mới cũng có nhưng toàn những người bạn toxic. Con trai trong lớp luôn đi phán xét, nói xấu con gái. Lúc đó tôi cảm thấy mình đã may mắn hơn một chút, tôi có một hội bạn thân 7 người.
Tôi vẫn luôn chịu sự phán xét của lũ con trai trong lớp, mà người khởi xướng chính là em họ tôi. Cũng vì thế tôi mới biết, người bạn cùng bàn không hề ghét bỏ tôi năm cấp 2 đã thích tôi từ lớp 6 cho đến tận lớp 10. Nhưng khi tôi đồng ý hẹn hò với người khác thì cậu ta cũng giống như họ. Cậu ta xúc phạm tôi với những câu nói thô tục, thậm chí còn nguyền rủa tôi đang đi đường với người yêu sẽ bị xe đâm chết. Thì ra đây mới là bộ mặt thật của cậu ấy ư? Cho đến năm lớp 11 bỗng dưng cậu ta nghỉ học, còn nói xin lỗi đã xúc phạm tôi. Cậu ta nói kể rằng từ lớp 6 đã thích tôi, lớp 8 tôi tham gia lớp học thêm cùng lúc đó trong lớp có cậu bạn cũng bị cô lập, khi ấy tôi rất ngoan, luôn giúp đỡ mọi người, nhưng tôi luôn nhìn sắc mặt người khác mà sống. Tôi chơi cùng với cậu bạn bị cô lập đó, rủ cậu ta chơi cùng lập thành hội bạn 3 người. Cậu ta nói có thể tôi không nhớ nhưng cậu ta nhớ rất rõ. Khi tôi hỏi 2 cậu bạn thích gu người yêu như thế nào? Cả 2 đều nói tôi là gu của họ nhưng tôi đã không biết vì lúc đó cô giáo chủ nhiệm gọi tôi đến hỏi chuyện.

Sau khi cậu ấy nghỉ học, tôi chưa từng gặp lại cậu ấy.

Lớp 11 tôi học online vì đại dịch.

Lớp 12, lũ con trai xin lỗi tôi. Tôi ngoài mặt thì đồng ý nhưng bên trong rất khó chịu. Tôi sao có thể dễ dàng chấp nhận chứ? Sau lại nghĩ thôi năm cuối rồi mà. Những câu nói, hành động như xát muối vào tim tôi năm lớp 10,11 ấy. Sao các cậu ấy lại làm thế với tôi. Cả lớp đi tham quan, họ ngồi trong quán nước, thấy tôi đi qua có người gọi tôi lại ngồi cùng. Nhưng bị 2-3 người ném giấy nói gì đó. Tôi biết ý nên từ chối, trở về chỗ nghỉ tập trung của lớp. Rất nhiều lần như thế và hơn thế. Giờ các cậu xin lỗi và nói với mọi người rằng tôi không muốn chơi cùng các cậu nữa? 

Ok, tôi đồng ý lời xin lỗi nhưng tại sao các cậu vẫn chứng nào tật nấy, thỉnh thoảng vẫn nói xấu tôi? Ngay cả hội bạn chơi thân với tôi cũng quay lưng lại với tôi. À thì ra tôi lại bị cái hội bạn cho là thân kia lợi dụng...

" Mày làm báo cáo chưa cho t chép với, yên tâm đi tao chỉ tham khảo thôi" ( cô ta chép hết bài báo cáo tôi mất 1 tuần để làm sau đó nộp cho giáo viên, tôi nộp sau nên giáo viên nghi tôi chép bài của cô ta)
" Mày đeo kính nhiều cũng không tốt đâu, mặc dù tao bị cận nhưng sợ đeo kính lắm. Mắt bị dại đi á. Tí kiểm tra mày đọc đề trên bảng giúp tao nha"
" Mày ơi đèo tao đi học" 
" mày sửa xe đi, còn đèo *** đi học" 
" Mày cũng biết trước giờ nó đi với mày chứ nó làm gì có xe" 
" Mày ơi, t sắp tới mày không cần đón tao đâu. Tao đi oto á" 
" Đầu con *** ( tôi) toàn đất thôi, hahaa"

Tôi không cần chở người bạn kia đi học nữa cũng là lúc bọn họ quay lưng với tôi. Có lẽ tôi đã hết giá trị lợi dụng chăng? Tôi tiếp tục chuyển chỗ ngồi, cách xa đám người kia và thật may mắn khi mọi người quanh chỗ ngồi mới rất thích tôi. Họ luôn giúp đỡ tôi. Thậm chí khi tôi có xích mích với hội bạn cũ, cô bạn ngồi bên dãy bên cạnh đứng lên chửi lại họ. Khi đó, mắt tôi đỏ ửng nhưng cũng không dám khóc. Tôi sợ mình sẽ trở nên yếu đuối trong mắt người khác. 

Cô bạn bàn bên kể với tôi

" Thật ra cấp 2 tao cũng bị bắt nạt. Không phải chỉ mình tao đâu. N,M,D cũng bị. Mày nghe N kể nó bị bắt nạt như thế nào thì bọn tao bị y như thế. Hôm nào mà con kia bị mẹ nó lôi về đánh cho trận thì bọn t rất vui. Kiểu hả dạ ý. " 

N từng kể lúc học cấp 2 may là N nghe lời người bắt nạt kia nên cũng đỡ một chút. Có cô bạn không nghe lời bị nó bắt ngồi xuống sau đó đá vào chỗ nhạy cảm ở dưới. 

Thì ra ở chỗ ngồi mới, những người bạn mới này đều từng bị bắt nạt khi còn học cấp 2.

Tôi với cô bạn kia cũng không đến mức là bạn thân. Tôi biết mình không nên quá ảo tưởng, chỉ vài hành động lời nói đó mà nghĩ là bạn thân. 

Chỉ còn 3 tuần nữa thôi, tôi sẽ được rời khỏi cái lớp đầy toxic này. Tới tận bây giờ, tôi cũng vẫn không dám nghĩ đến việc mình sẽ có bạn thân. Tôi thích ở một mình. Tôi không muốn lại bị lợi dụng.

Chỉ mong rằng thế giới sẽ dịu dàng với tôi hơn một chút!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play