*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chủ Nhật, ngày 15 tháng 6 năm 20XX.
Hiện tại là 0 giờ.
Đây là khoảnh khắc vô cùng tuyệt vời, bởi vì nó vừa là 24 giờ của đêm ngày hôm trước, cũng vừa là 0 giờ của sáng ngày hôm sau.
Trâm Anh chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ. Cô mang theo một chùm chìa khóa, bước đến căn phòng ngủ số ba, tra khóa vào ổ.
Đèn điện vẫn còn bật.
Bên trong căn phòng ngủ số ba là Vĩ Văn, anh ta chưa ngủ và đang ngồi vẽ tranh. Trông anh ta khá tiều tụy và mệt mỏi, có lẽ là do hai bên vành mắt đã thâm quầng.
Bức tranh thiếu nữ trùm vải trắng đã được hoàn thiện. Vĩ Văn dừng bút, nhìn ngẩn ngơ một hồi lâu, dường như đã bị hút hồn vào.
Trâm Anh vừa bước vào đã thở dài, nói:
- Anh vẫn chưa tỉnh táo lại à?
- Anh vẫn luôn tỉnh táo. - Vĩ Văn đờ đẫn trả lời.
Hết cách, Trâm Anh bèn bước đến bên bức tranh, ngắm nghía nó một hồi. Dường như bức tranh cũng đang quan sát lại cô, bốn con mắt lặng lẽ đánh giá nhau.
Nhưng cuối cùng, Trâm Anh lại chỉ tặc lưỡi, đánh giá một câu:
- Vẫn chỉ là một bức tranh vô tri vô giác, không có gì thay đổi.
Đã có rất nhiều người chết chỉ vì thứ đồ vô dụng này, thật sự không đáng chút nào. Thứ tà thuật của Quỳnh cũng chỉ là mê tín dị đoan.
Tuy nhiên, Vĩ Văn lại ngẩng phắt đầu lên, nhìn em gái mình bằng đôi mắt hằn học. Anh ta bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó mà cô không thể nghe thấy. Khi Trâm Anh cúi đầu xuống để có thể nghe rõ hơn, cái giá vẽ nặng bất ngờ đập xuống gáy cô.
Trâm Anh bất tỉnh, ngã xuống sàn nhà.
Bấy giờ, Vĩ Văn mới chậm rãi đứng lên, nở nụ cười điên dại.
1 giờ sáng.
Căn biệt thự đã tràn đầy mùi xăng, vừa hắc vừa nồng.
Vĩ Văn cẩn thận đặt bức tranh thiếu nữ ra ngoài sân, tránh để "cô ấy" phải chịu đựng những mớ hỗn độn bên trong. Thật vậy, sau khi chứng kiến tất cả, thiếu nữ trong tranh vẫn điềm nhiên nhìn anh ta, dường như còn thấp thoáng nở nụ cười.
Vĩ Văn cũng mỉm cười để đáp lại cô. Anh ta trìu mến nói:
- Anh làm đúng mà, đúng không? Anh không hề giết người, đây sẽ chỉ là một tai nạn nho nhỏ thôi.
Dứt lời, Vĩ Văn lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá dùng dở, dường như là của Trâm Anh. Anh ta ung dung hút một điếu, còn cẩn thận quay đi để không ám khói vào bức tranh. Mùi vị này khiến đầu óc anh ta hưng phấn và tê dại.
Điếu thuốc còn đang cháy dở, Vĩ Văn bỗng nhiên nhả ra, rồi ném nó vào trong nhà. Ánh lửa lấp ló trong mẩu thuốc nhanh chóng bắt vào xăng. Ban đầu là âm ỉ, sau đó là bùng lên, rồi choáng ngợp cả phòng khách.
Vĩ Văn đã tẩm rất nhiều xăng, cộng thêm đa phần nội thất trong biệt thự của Kiều Hương đều làm bằng gỗ. Chẳng mấy chốc, căn biệt thự đã trở thành một đống củi khổng lồ và bắt lửa. Khắp nơi đều là biển lửa, dữ dội và nóng rực, khiến người ta sẽ có ảo giác nơi đây chính là mười tám tầng địa ngục.
Thực ra, ngay từ khi mọi người đặt chân đến, nơi này đã sớm trở thành địa ngục.
Ánh mắt của Vĩ Văn lóe sáng, say mê chiêm ngưỡng tác phẩm rực rỡ mà mình tạo nên.
- Chúng ta sắp được ở bên nhau rồi. - Anh ta lại lẩm bẩm với bức tranh.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã bị tiếng nổ và đám lửa làm cho kinh động. Họ hoảng loạn chạy ra khỏi căn phòng của mình. Phong ra hành lang, bắt gặp hai cô gái Bảo Ngọc và Quỳnh cũng đang vừa chạy loạn vừa ho khùng khục.
- Có chuyện gì vậy? - Hai cô cùng hỏi một câu hỏi, chỉ là một người hỏi trước, một người hỏi sau.
Phong lắc đầu, không trả lời. Việc cần làm hiện tại nhất là đi tìm đường chạy chứ không phải là la hét hoảng loạn.
Cả ba người họ nhanh chóng chạy xuống cầu thang. Tuy nhiên, khi xuống lầu một, hai cô gái đều chạy ra ngoài sân để tránh khói lửa, chỉ mình Phong lại chạy theo hướng ngược lại.
- Cậu chạy đâu vậy?
Quỳnh thấy vậy thì hét lên, nhưng đối phương đã sớm chạy đi xa. Hết cách, cô đành phải mặc kệ đối phương, xoay người chạy theo Bảo Ngọc.
Phong chạy vào trong nhà kho. Ở nơi đó, Nguyên Phong vẫn đang bị giam cầm.
Trước đó, Phong dừng lại ở phòng bếp, tìm kiếm khăn lau và tháo rèm. Anh cầm lấy bình nước, làm ướt vải. Sau đó, anh trùm vải ướt lên người, bịt lên mũi, chạy một mạch vào bên trong.
Khi đến nơi, Phong phát hiện ra cửa nhà kho đang bị khóa chặt. Một người nào đó đang ở trước nhà kho, không ngừng dùng vai mình để đập mạnh vào cánh cửa. Người này dường như muốn phá cửa.
- Đừng lo, chị sẽ cứu em ra!
Hóa ra người này chính là Trâm Anh.
Cô ấy hoảng loạn đập cửa đến nỗi bàn tay bê bết máu, đồng thời gào tên em trai mình:
- Nguyên Phong, em còn đó không! Mau trả lời chị đi!
Phong vội chạy đến, đẩy Trâm Anh ra, thay cô ta phá cửa.
Tiếng đập cửa uỳnh uỳnh vang lên, nhưng cả hai vẫn có thể thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Nguyên Phong. Cậu hét lên, nhưng giọng nói lại coi cùng yếu ớt do bị sặc khói:
- Mặc kệ em, khục khục... Em chính là kẻ giết người...
Nguyên Phong chính là kẻ khởi nguồn tất cả. Nguyên nhân việc em gái bạch tạng tự tử không phải đơn giản là bị học sinh trong lò vẽ bắt nạt, em ấy vốn dĩ đã quen với sự miệt thị và cô lập của đám đông. Nhưng một ngày nọ, Nguyên Phong phát hiện ra anh trai và em gái của mình nảy sinh loại tình cảm trái với chuẩn mực đạo đức.
Hai người họ tuy là anh em ruột nhưng lại đem lòng yêu nhau, nảy sinh quan hệ giống hệt như cha mẹ bọn họ.
Nguyên Phong đã nói chuyện riêng với em gái mình. Cậu ấy nói loạn luân là sai trái, sẽ bị người đời chửi rủa.
Cuộc sống của Bạc rất khép kín, không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đây là lần đầu tiên cô ấy được nghe đến khái niệm loạn luân, rồi hiểu ra mối quan hệ của mình là một điều gì đó rất ghê tởm.
Bạc vô cùng tuyệt vọng, cảm thấy mình sẽ là gánh nặng của Vĩ Văn, từng bước hủy hoại cuộc đời anh ta.
Vậy là ngay đêm đó, Bạc đã mở cửa sổ phòng ngủ cửa mình ra. Mặc dù rất sợ độ cao, nhưng cô ấy vẫn nhắm mắt nhảy xuống. Cuộc đời của một con người cứ như vậy mà kết thúc.
Đêm ấy, Nguyên Phong đã phải chứng kiến cái chết của em gái mình, vừa bất lực vừa hối hận. Nếu không phải do cậu ấy dùng những lời nói nặng nề, tiêu cực thì cô ấy đã không tuyệt vọng đến nỗi tự tử.
Cậu ấy nghĩ mình phải chết, đó là cách cậu tạ tội em gái mình.
- Em nói cái gì vậy? - Trâm Anh đứng bên ngoài bật khóc.
Lúc này, cánh cửa cũng được bật tung ra, phát ra tiếng kêu chói tai.
Cả hai chân của Phong cũng run rẩy do liên tục dùng lực để phá cửa, suýt nữa đứng cũng không vững.
Trâm Anh nhân lúc này vội vàng chạy vào bên trong với em trai mình.
Bên trong nhà kho, lửa vẫn chưa lan đến nơi, khói vẫn chưa kịp lọt vào dày đặc, muốn hít thở cũng không đến nỗi khó khăn.
Điều kỳ quái là trên tường có một bức tranh lạ được treo lên. Nhưng vì khói cay che mắt nên Phong và Trâm Anh khó lòng mà nhìn thấy được.
Nguyên Phong đang mê man nằm trên sàn nhà, hơi thở vô cùng yếu ớt. Máu từ vết thương trên cổ tay không ngừng chảy ra sàn, khiến cho cậu ấy giống như một lọ sơn màu đỏ bị đổ ngã. Áo sơ mi của cậu bị ai đó phanh ra, màu vẽ dính từ cổ cho đến một bên eo. Trên cơ thể cậu là một bức tranh vẽ dang dở, đầy những họa tiết hoa đỏ. Cậu ấy sắp biến thành một bức tranh.
Thấy vậy, Phong và Trâm Anh liền hiểu ra. Hung thủ giết người vừa mới đến đây, nhưng chưa kịp hoàn thành bức tranh trên người cậu thì đã vội vàng bỏ đi. Có lẽ là do đám cháy.
Cả hai vội vàng đỡ Nguyên Phong dậy. Nguyên Phong dùng tạm một mảnh vải buộc chặt vào cổ tay bị thương của cậu ấy.
Trâm Anh đỡ em trai, vốn dĩ định cõng cậu ra khỏi phòng thì giọng nói của Phong từ đằng sau vang lên:
- Đừng động đậy.
Phong nói, giọng nói vô cùng lạnh lẽo. Trâm Anh có thể cảm nhận được thứ gì đó sắc nhọn ấn vào gáy mình. Cô lạnh sống lưng, không dám quay đầu lại
Phong đang chĩa súng bắn đinh về phía cô. Trong nhà kho lúc nào cũng có vài cái súng bắn đinh, chỉ là không biết anh đã lấy từ bao giờ.
- Cậu điên rồi?
Trâm Anh nói, không thể tin được đối phương lại làm vậy. Hơn nữa, tình trạng thương tích nghiêm trọng của em trai khiến cô ta trở nên rối trí, hoảng loạn, không nghĩ được gì hết.
Không lẽ Phong chính là hung thủ giết người? Từ đầu đến cuối đều là do anh dàn dựng và diễn kịch? Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Trâm Anh.
Nào ngờ, Phong lại nói một câu, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô ta:
- Tỉnh táo lại. Cô mới chính là hung thủ, Trâm Anh.
Trâm Anh sửng sốt, không thể tin vào tai mình. Cô ta trì trệ nhìn máu trên tay mình rồi nhìn sang vết thương của em trai. Đầu óc cô ta choáng váng, chỉ nghe thấy tiếng sóng âm.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Trâm Anh bỗng trở nên sắc lạnh. Nước mắt chảy xuống, nhưng cô ta lại phá lên cười, cơ thể giật giật giống như một kẻ điên dại. Bàn tay đầy máu vuốt lên mặt, khiến cho phần mí mắt bên trên bị sụp xuống, nhìn qua chẳng khác nào dáng mắt một mí. Đây chính là di chứng của việc phẫu thuật thẩm mỹ thất bại.
Đúng rồi, không ngờ bản thân lại bị bại lộ.
Trâm Anh chính là một sát nhân hàng loạt. Nói đúng hơn, nhân cách phụ của cô ta chính là hung thủ giết tất cả những người ở đây.
Người mắc bệnh rối loạn đa nhân cách không phải là Nguyên Phong, mà chính là Trâm Anh. Từ nhỏ, khi chứng kiến cảnh cha mẹ giết người, cô ta đã bị sang chấn tâm lý. Kết quả, một nhân cách tàn ác và biến thái ra đời.
Nhân cách mới đó tự đặt tên là Tuấn Anh, nói rằng mình là một gã họa sĩ điên rồ. Gã có tính cách và suy nghĩ riêng biệt. Gã ghét thuốc lá; đối xử với phái nữ vô cùng lịch thiệp, chỉ trừ những lúc gã muốn giết họ. Gã thích vẽ tranh, nhưng vì Trâm Anh bị mù màu nên gã bắt đầu làm quen với kỹ thuật vẽ tranh đơn sắc, tranh thủy mặc và sử dụng những màu sắc pha sẵn có viết tên gọi và mã màu.
Tuấn Anh chính là người mà Kiều Hương thích. Mặc dù gã ở trong thân xác của một người con gái, nhưng sự lịch thiệp của gã vẫn khiến cô ấy rung động. Căn biệt thự này được xây lên để cả người họ có thể ở cùng nhau vào những kỳ nghỉ dài. Chính gã là người đề xuất việc mời những người bạn cũ đến, để bắt đầu công cuộc tàn sát của mình.
Trâm Anh đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng cô ta không dám chấp nhận sự thật này. Cô ta vô thức thôi miên bản thân rằng điều khủng khiếp này không xảy ra trên người cô, mà là em trai cô.
Hết thôi miên bản thân mình, Trâm Anh chuyển sang thôi miên em trai. Cô ta không ngừng bóp méo thông tin, tạo bằng chứng giả, buộc tội Nguyên Phong. Dần dà, cô đã khiến cậu ấy tin rằng mình mới là kẻ giết người liên hoàn, mình mới là kẻ mắc rối loạn đa nhân cách.
Trong tâm lý học, hình thức lạm dụng tâm lý này có thuật ngữ là gas-lighting (thắp sáng đèn ga).
Phong và mọi người lâu nay đã vô thức bỏ qua Trâm Anh, chỉ vì cô ta là phái nữ. Tuy nhiên, vừa rồi, khi cô ta cúi người đỡ em trai dậy, một chùm chìa khóa từ trong túi áo rơi ra. Và Phong đã tinh mắt để ý.
Trâm Anh có chìa khóa, tức là từ nãy đến giờ cô ta chỉ giả vờ phá cửa. Bàn tay của cô ta không bị thương mà lại bê bết máu, tức là đây không phải là máu của cô ta.
Phong đã hiểu ra tất cả.
Trâm Anh, không, nói đúng hơn là Tuấn Anh muốn giết em trai mình, nhưng gã đã bị gián đoạn bởi đám cháy. Gã ta đành khóa cửa lại để tìm đường tẩu thoát.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Phong lại chạy vào để cứu Nguyên Phong. Vậy là Tuấn Anh liền quay lại, diễn một màn phá cửa cứu em trai, vô cùng xuất thần.
Đây cũng chính là lý do mà Nguyên Phong dù có chết cũng phải bao che cho hung thủ. Cậu luôn tin tưởng chị gái mình là một cô gái lương thiện, tất cả tội ác đều là do Tuấn Anh gây nên.
Phong giữ chặt súng bắn đinh, khống chế ép Tuấn Anh phải thả Nguyên Phong ra. May mắn là gã ta đã chịu hợp tác, chậm rãi giơ hai tay lên, đứng im bất động.
Tuy nhiên, Phong biết rằng mình không thể tha mạng cho Tuấn Anh. Một kẻ máu lạnh như gã phải bị trừng trị bởi pháp luật, nhưng trong tình thế cấp bách, nếu anh không giết đối phương thì gã sẽ không để anh yên ổn thoát ra khỏi đây. Vậy là Phong nắm chặt cây súng, bóp cò.
Tách.
Cây đinh từ mũi súng bật ra, với vận tốc nhanh gấp đôi so với vận tốc âm thanh trong không khí. Dù vậy, Tuấn Anh đã đoán trước được điều này nên đã sớm nghiêng người, dùng cùi chỏ huých tay Phong, khiến cho hướng bắn bị chệch đi.
Thế là mũi đinh liền xuyên thủng tai trái Tuấn Anh. Máu bắn ra, nhưng chút đau đớn này chẳng là gì đối với gã.
Phong bấy giờ đã biết hoảng. Ngay sau đó, anh vội vàng ôm Nguyên Phong ra khỏi căn phòng, xoay người đóng sầm cửa lại. Bởi vì ổ khóa đã bị phá hỏng, anh đành dùng dây xích buộc cửa lại. Mong rằng nó sẽ chống cự được một khoảng thời gian.
Cánh cửa rung lên từng hồi, hiển nhiên là Tuấn Anh ở bên trong đã phát điên lên.
Phong nhanh chóng dìu Nguyên Phong ra ngoài sân.
Nhưng Phong lại không biết rằng, trong khoảng thời gian anh giằng co với Tuấn Anh, hai cô gái Quỳnh và Bảo Ngọc đang phải đối diện với một mối nguy hiểm khác.
Ngoài sân, Vĩ Văn ngồi tựa đầu bên bức tranh thiếu nữ trùm vải trắng, ngẩn ngơ nhìn vào đám cháy hừng hực. Khi nhìn thấy Quỳnh và Bảo Ngọc hoảng loạn chạy ra, anh ta lại bật cười, chậm chạp đứng dậy.
- Chào buổi sáng. - Vĩ Văn vẫy tay, dịu dàng nói với hai cô gái.
Tuy nhiên, cả hai cô đều không được vui vẻ và thảnh thơi như anh ta. Ngay khi nhìn thấy can xăng bên cạnh Vĩ Văn, bọn họ đều kinh hãi đứng khựng lại.
- Anh Vĩ Văn! - Quỳnh không thể tin vào mắt mình, nói. - Anh muốn thiêu sống bọn em sao?
Vĩ Văn nhận thấy thái độ thù địch của đối phương thì xua tay, tỏ ra trấn an đối phương. Anh ta nói:
- Không đâu. Trước khi Bạc nhảy lầu, anh đã hứa với em ấy rằng anh sẽ không bao giờ giết người nữa. Vậy nên đây chỉ là một sự cố chập cháy điện thôi.
- Thật không? - Quỳnh nhíu mày nhìn anh ta.
Tuy nhiên, Bảo Ngọc còn lâu mới tin vào những lời nói dối đầy lỗ hổng của Vĩ Văn. Ấm siêu tốc có thể tự bốc cháy, nhưng xăng không thể tự dưng vương vãi khắp nơi trong biệt thự.
Chắc chắn là do đêm qua cô và Phong đã vạch trần Vĩ Văn, khiến cho anh ta phát điên muốn đốt cháy tất cả.
Bảo Ngọc liền kéo Quỳnh lại về phía mình. Song, cô ấy hướng về phía Vĩ Văn, hét lớn:
- Mau mở cổng điện tử! Nếu không lửa sẽ lan ra ngoài này, kể cả anh cũng phải chết!
Nghe vậy, Vĩ Văn đưa tay che miệng, cố gắng nhịn cười, giống như anh ta đang nghe câu chuyện khôi hài nhất từ trước đến giờ.
- Không cần phải lo cho anh, anh biết mật khẩu nên có thể thoát ra bất cứ lúc nào. Nhưng các em thì không thể. Các em phải chết để hiến tế cho linh hồn của Bạc sống dậy.
Nói xong, Vĩ Văn còn giơ tay đếm số lượng người đã chết. Kiều Hương, Lệ, Sâm và Hiếu, tổng cộng là bốn người. Nếu như ba người còn ở trong nhà là Phong, Trâm Anh và Nguyên Phong đã chết cháy thì tổng có tận bảy người chết.
Vậy là chỉ còn thiếu một người nữa.
- Trong hai cô, ai sẽ là kẻ phải chết nhỉ? - Vĩ Văn cười nói, đồng thời tỏ ra vô cùng phân vân.
Cách nói chuyện của anh ta thản nhiên giống như đang nghĩ xem hôm nay nên ăn gì, khiến cho cả Quỳnh lẫn Bảo Ngọc đều rùng mình, không nhịn được mà lùi lại vài bước.
Nhưng Bảo Ngọc rất nhanh lấy lại được tinh thần. Cô nhặt một cây gậy dựng trong góc sân, giơ lên, đe dọa đối phương:
- Tại sao người chết không phải là anh? Anh chỉ có một, còn chúng tôi có hai người.
Vĩ Văn: "..."
Lần này, anh ta không thể nào nhịn cười được nữa, cả cơ thể run lên bần bật. Trước đây, Bảo Ngọc rất hiếm khi nói chuyện, nên anh ta không biết cô lại có khiếu khôi hài đến thế.
Bảo Ngọc nhíu mày, nhất thời không thể hiểu anh ta đang cười cái gì.
- Ngọc này, cô đã nhầm lẫn điều gì rồi. - Vĩ Văn cười nói. - Cô chỉ có một mình thôi, còn phe bọn tôi mới là hai người.
Câu nói này như một hồi chuông báo động cho Bảo Ngọc. Cô ấy sững sờ, quay đầu nhìn về cô gái đang đứng sau lưng mình - đó chính là Quỳnh.
Tại sao anh ta lại nói vậy?
Quỳnh không về phe mình, mà là về phía anh ta?
Chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này, Quỳnh bị Vĩ Văn vạch trần thì giật bắn mình. Cô run rẩy ngước mắt nhìn Bảo Ngọc, không khỏi chột dạ và cắn rứt. Lưng áo của cô đã sớm ướt đẫm một mảng.
- Những gì anh ta nói có thật không? Tại sao cậu lại không về phe mình? - Bảo Ngọc cũng run rẩy nói.
- Mình... mình... bởi vì...
Quỳnh lắp bắp, không tài nào nói nên lời. Cô không muốn bí mật bấy lâu nay của mình bị bại lộ tại đây.
Tuy nhiên, Vĩ Văn rất ân cần mà tiếp lời hộ cô ấy. Anh ta cười nói:
- Bởi vì Quỳnh chính là em họ của tôi.
Quỳnh: "!!!"
Quỳnh trừng mắt, nước mắt lã chã rơi.
Lộ rồi. Tất cả đều đã bị bại lộ rồi.
Quỳnh không muốn thừa nhận một sự thật, đó là cô là em họ của Vĩ Văn.
Mặc dù là họ hàng xa, nhưng họ đều mang trong mình dòng máu của tộc người Xá. Tộc người này chẳng còn bao nhiêu người, nên họ vẫn luôn lặng lẽ tìm đến nhau.
Người Xá coi xác thịt chỉ là vỏ bọc bên ngoài của linh hồn, linh hồn mới là vĩnh cửu. Thực ra, đó chỉ là cái cớ cho việc bọn họ thích ăn thịt người.
Bởi vì bọn họ tàn độc và man rợ nên đã bị những tộc người khác bài trừ và đánh đuổi. Vậy là họ chỉ có thể kết hôn cận huyết và ăn thịt lẫn nhau để duy trì sự sống. Họ chết dần chết mòn, chỉ còn lại những thành phần tinh quái trà trộn vào trong người Kinh.
Gia đình của thầy giáo lò vẽ chính là điển hình. Bọn họ loạn luân, chém giết và ăn thịt người.
Nhưng Quỳnh không giống như vậy. Người mẹ tộc Xá đã qua đời khi Quỳnh còn là đứa trẻ. Thay vào đó, cô được người cha nhân hậu của mình nuôi dưỡng và giáo dục chu đáo trong những giai đoạn quan trọng của cuộc đời.
Tâm lý và thể chất của Quỳnh phát triển rất bình thường, bởi vì cô là một người bình thường. Chỉ là cô không thể nào cắt đứt được mối quan hệ với những kẻ được gọi là "họ hàng xa" của mình.
Sau khi biết bí mật động trời này, Bảo Ngọc không khỏi chết lặng. Hiện tại, cô không biết bản thân có thể tin ai được nữa. Cô tuyệt vọng đứng giữa Quỳnh và Vĩ Văn, giống như con thỏ lọt vào cái bẫy của bầy cáo quỷ quyệt.
Bảo Ngọc đưa mắt nhìn về phía ngọn lửa bùng cháy, nghĩ rằng thà mình nhảy vào trong đó, để không phải bị chịu cảnh tra tấn đến nghẹt thở nữa.
Không, không được. Đó là một suy nghĩ dại dột.
Ngay lập tức, cây gậy gộc liền vung lên, phát ra tiếng chém gió "vun vút". Bảo Ngọc bất ngờ xông tới, cầm gậy vụt vào cổ của Vĩ Văn.
Vĩ Văn có hơi giật mình, theo phản xạ giơ tay lên đỡ đòn. Kết quả là cổ tay anh ta đã xuất hiện thêm một vệt đỏ xanh, cánh tay run rẩy vì đau đớn.
Bảo Ngọc tấn công đối phương không thành thì bị bật văng ra. Cô ta đã dồn hết sức lực của mình vào một cú đánh, hiện tại cảm thấy vô cùng kiệt sức. May mắn là cây gậy vẫn được cô ấy nắm chặt, không hề bị văng ra ngoài.
Vĩ Văn nhìn cổ tay bị đau của mình, dường như đã bị cô ta chọc tức.
- Được rồi, quyết định vậy đi. Cô sẽ là người chết tiếp theo. - Anh ta nói.
Dứt lời, Vĩ Văn đã cúi người, mở can xăng dưới chân ra. Nhân lúc Bảo Ngọc chưa kịp phản ứng, anh ta đã tạt hết xăng lên người cô.
Ào ào ào.
Bảo Ngọc kinh hãi, lấy tay che mặt. Tuy nhiên, cô đã không biết rằng theo sau vạt xăng bắn tung tóe là một que diêm đang cháy.
Phừng, ngay lập tức, lửa lan theo xăng mà bùng lên. Quá nhanh, quá đột ngột, khiến người ta không kịp mà trở tay.
Bảo Ngọc vốn muốn tránh đi không kịp, bởi vì cô đã bị mất sức. Ngay khoảnh khắc cô tuyệt vọng nhất thì một bóng đen đã ập đến, ngay trước mặt cô.
Bảo Ngọc ngẩng đầu, phát hiện ra Quỳnh đã đứng chắn cho mình từ bao giờ. Kết quả là cả người Quỳnh đều nhầy nhụa và bỏng rát. Lửa la liếm làn da cô, xăng len lỏi vào trong khoang mũi và miệng cô, vừa đau đớn vừa ghê tởm.
Quỳnh biến thành một ngọn đuốc di động, bởi vì bị lửa tra tấn nên không ngừng uốn éo và gào thét. Trong phút chốc, trông cô ấy rất giống với một con quỷ đang nhảy múa dưới địa ngục, vừa ma mị vừa rùng rợn. Nhưng chỉ mình cô mới biết, đây là một cực hình, tra tấn ăn sâu vào từng mảng da thịt.
Tuy nhiên, nếu có cơ hội suy nghĩ lại, Quỳnh vẫn sẽ lựa chọn chết thay cho Bảo Ngọc. Bởi vì trước đây cô đã từng tham gia bạo hành Bạc, vậy nên cô mới là kẻ đáng chết.
Bảo Ngọc khiếp đảm, chỉ có thể trơ mắt nhìn giống như một đứa ngốc. Cô rất muốn xông tới cứu bạn mình, nhưng trên người cô cũng bị dính xăng, nếu lại gần thì chẳng khác nào con thiêu thân tự lao vào ngọn lửa.
Cuối cùng, Quỳnh ngã xuống nền đất. Người ta chỉ có thể thấy thấp thoáng cơ thể đen xì của cô qua ngọn lửa dày, và ngửi thấy mùi cháy khét lẹt.
- Aaaa aaaa aaaa!!!!!!
Tiếng khóc thét của Bảo Ngọc vang lên, não nề đến xé lòng. Cô ấy ngã khụy xuống đất, đau khổ đến nỗi khóc như một đứa trẻ, mặc kệ Vĩ Văn đang bước từng bước đến gần. Bộ dạng của cô ấy hiện tại không khác gì cái đêm cô phát hiện thi thể của bạn trai.
Vĩ Văn đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Đừng buồn, để tôi tiễn cô theo em ấy nhé.
Bảo Ngọc kinh hãi, lại bắt đầu hét lên. Cô vung vẩy cái gậy trong tay một cách loạn xạ và điên cuồng. Tuy nhiên, đầu gậy chẳng thể nào chạm đến Vĩ Văn, ngược lại càng khiến cô mất sức hơn.
Vĩ Văn cười khẩy, liếc nhìn đối phương với vẻ mặt đầy thương hại. Anh ta cầm hộp diêm, chuẩn bị quẹt thêm một mồi lửa nữa.
Tuy nhiên, lúc này lại có kẻ đến làm phiền Vĩ Văn.
Phong dìu Nguyên Phong từ trong nhà bước ra, cả người đều ám khói đen. Nguyên Phong vẫn đang rỉ máu, cơ thể nhợt nhạt, vô lực, nửa tỉnh nửa mê. Phong thì khá hơn rất nhiều, nhưng không ngờ ho khùng khục, thỉnh thoảng lại phải nhổ ra một bãi nước bọt.
Chậc, hai kẻ phiền phức nhất đây rồi, Vĩ Văn thầm nghĩ.
HẾT CHƯƠNG 20