*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Câu chuyện về cô gái màu trắng (1) Trước đây, có một cô gái màu trắng. Mọi người không biết tên, nên thường gọi cô là "nó".Nó sợ ánh sáng mặt trời, nên luôn ẩn nấp trong căn phòng u tối. Nó nhìn qua khe cửa, thấy bên ngoài có rất nhiều người đang vẽ tranh. Bụi chì, cặn tẩy và vụn gỗ vương vãi khắp nơi. Nó cũng thích vẽ tranh, nhưng không ai muốn xem tranh nó vẽ. Trong đám người vẽ tranh có một cô gái đang cau mày, cô nói:- Chết tiệt. Hôm nay, tao lại bị lão thầy giáo mắng. - Bởi vì mày mải chơi không vẽ tranh, sau đó nộp giấy trắng. - Đám người xung quanh vừa vẽ vừa nói. Cô gái nọ thì không cho vậy là đúng. Cô chỉ tay về phía nó, nói với mọi người:- Tao nộp giấy trắng là vì tao đã vẽ con nhỏ kia đấy. Cả đám người ngừng vẽ tranh, nhìn sang phía nó đang thập thò bên khe cửa. Phá lên cười. Nó bị mọi người châm chọc, nhìn xuống cơ thể trắng tinh như tờ giấy của mình, rồi ấm ức đóng sầm cửa lại. Màu trắng là màu tang tóc."*********
Buổi chiều, mọi người bắt tay vào việc trang trí biệt thự của Kiều Hương. Mặc dù chuyên ngành của bọn họ không đồng nhất, nhưng đều là dân mỹ thuật. Tất cả quyết định biến nơi đây thành một căn biệt thự đầy chất nghệ thuật và hoài cổ.
Thảo luận một hồi, mọi người đã phân chia công việc xong. Đại loại như sau:
Phòng khách: Vĩ Văn muốn vẽ một bức tranh thiếu nữ thật lớn để treo tường, lấy cảm hứng từ bức tranh "Thiếu nữ bên hoa huệ" của họa sĩ Tô Ngọc Vân. Kiều Hương rất thích ý tưởng này, tình nguyện làm người mẫu.
Sân vườn: Phong nhận trách nhiệm trang trí khu vực này. Mặc dù chưa có ý tưởng gì, nhưng anh vẫn muốn làm việc ở ngoài trời, tránh tiếp xúc với đông người.
Phòng sách: Một cô gái có mái tóc xoăn sợi mì, mặc váy thổ cẩm đỏ đảm nhận. Cô ta muốn vẽ tranh thủy mặc bằng mực nho.
Bốn phòng ngủ: Những người còn lại. Họ có thể linh động, trang trí thêm cả nhà bếp và phòng ăn.
Nhà kho của Kiều Hương khá lớn. Cô dùng nó để chứa các loại màu vẽ và họa cụ chưa dùng đến. Ngoài ra, những thùng bìa carton được xếp chồng lên nhau như ngọn núi nhỏ.
Mọi người thay nhau ra vào để lựa chọn màu và họa cụ. Bởi vì Phong phải vẽ ở ngoài trời, anh quyết định lấy vài lọ sơn acrylic với đặc tính mau khô, chống nước.
Cáo ngồi lục lọi trong đống đồ, sau đó hỏi Kiều Hương:
- Chị Kiều Hương, nhà chị không có súng bắn ghim à?
Trước khi vẽ tranh, người ta thường dùng súng bắn ghim để cố định vải canvas vào khung gỗ. Tuy nhiên, Kiều Hương lại lắc đầu, nói:
- Lúc chuyển đồ đến đây, chị đoán rằng nó đã bị bỏ quên. Em dùng tạm súng bắn đinh, được không?
- Được ạ.
Ngoài vườn cây.
Phong đặt đống màu sơn xuống đất, sau đó quan sát xung quanh để tìm ra ý tưởng.
Vườn cây không cần trang trí nhiều, bởi vì chúng vốn đã rất tươi tốt rồi. Phong nhìn thấy một hàng cây dã quỳ được trồng ngay ven tường. Bức tường thuần một màu trắng. Nếu anh vẽ hoa dã quỳ lên bức tường này, nó và hàng cây sẽ hòa vào làm một.
Vậy là dù chưa đến tháng 11, Phong vẫn có thể ngắm hoa dã quỳ.
Phong mở lọ màu, dùng bay để chiết màu ra. Bấy giờ, anh mới nhớ ra là mình đã quên không lấy bảng pha màu. Nếu vậy, anh sẽ không có được màu vàng hoa dã quỳ ưng ý.
Lúc này, cửa gỗ bỗng bị mở tung. Cáo từ trong nhà bước ra, ôm theo một thùng carton lớn, thong dong bước vào vườn.
- Anh Phong, anh uống nước giải khát không? - Cáo lễ phép hỏi.
Có vẻ như cậu ấy đang đi khắp căn biệt thự để phát nước cho mọi người. Bên trong thùng carton là rất nhiều lon cà phê và nước tăng lực của các hãng nước khác nhau. Hầu hết, dân vẽ đều là con nghiện của thức uống chứa caffeine.
Phong chọn một lon cà phê màu đen. Cáo đưa nó cho anh, tuy nhiên anh đã vô ý khiến tay của cậu bị dính một vệt màu vàng nguyên bản.
- Xin lỗi.
Phong nói, sau đó tìm kiếm xung quanh xem có giấy lau không. Tuy nhiên, Cáo đã níu anh lại, cười nói:
- Không sao. Vừa hay, hiện tại anh đang không có bảng pha màu, đúng không? Dù sao cũng dính màu rồi, anh dùng tay em làm bảng pha màu cũng được.
- Hả?
Phong nhìn đối phương, tỏ ra rất hoài nghi. Bởi vì chẳng ai lại muốn tay mình bị dính bẩn cả; nhất là khi màu đã khô lại, rất khó rửa sạch hoàn toàn. Muốn tìm đại một đồ vật thay thế bảng pha màu không hề khó, nên cậu không nhất thiết phải làm vậy.
- Em nói thật đấy. Dù sao em cũng chẳng có việc gì làm. Sơn acrylic lại rất an toàn, nó không gây hại cho da của em.
Cáo nói, dường như rất nghiêm túc. Điều này khiến cho Phong nhớ đến người thầy giáo dạy ở lò vẽ. Có lần, trong lúc mải mê vẽ tranh, thầy còn uống hết cả lọ màu vẽ, đến mức phải nhập viện. Có lẽ Cáo cũng giống cha của mình, có niềm đam mê kỳ lạ đối với màu vẽ.
Phong cũng không dị nghị, đồng ý với ý tưởng của đối phương.
Cáo ngồi xuống xích đu, rồi giơ bàn tay dính màu của mình ra. Phong cúi người, chiết ra tay cậu vài màu sắc nguyên bản: màu vàng, đỏ tươi, màu xanh.
Phong rất tập trung trộn màu, nhưng anh không biết rằng từ đầu đến cuối Cáo chỉ luôn nhìn anh, không hề chớp mắt. Ánh mắt cậu như muốn phác thảo từng đường nét trên khuôn mặt anh, một cách cẩn trọng và tỉ mỉ.
- Anh Phong này. - Cáo đột nhiên lên tiếng. - Anh có tin vào "yêu từ cái nhìn đầu tiên" không?
Đây là đề tài không liên quan đến hội họa, không hiểu vì sao cậu ấy lại hỏi một câu hỏi nhàm chán như vậy.
Phong lúc này đã bắt đầu vẽ tranh. Anh liếc cậu, lạnh nhạt nói:
- Nhảm nhí.
- Vậy là anh không tin rồi. Tại sao? - Cáo nghiêng đầu, dường như có vẻ hơi thất vọng.
Phong làm ngơ, tập trung vào công việc của mình. Anh không muốn đề cập nhiều về vấn đề này, bởi vì tình yêu sét đánh chỉ là hiện tượng tâm lý xảy ra ở những kẻ mơ mộng, bị thu hút bởi vẻ ngoài của người khác giới.
Có lẽ Cáo đã nhìn ra vẻ chán ghét trong mắt đối phương, cậu cắn môi, tiếp tục nói:
- Anh có biết không, trong tâm lý học, tình yêu sét đánh là quá trình tâm lý. Đó hiện tượng tâm lí diễn ra trong khoảng thời gian ngắn, có mở đầu, diễn biến và kết thúc. Điều này có nghĩa là tình yêu sét đánh là thứ tình cảm không bền vững, nhanh chóng nhạt phai.
Phong gật đầu.
- Tuy nhiên, nếu anh thích một người từ cái nhìn đầu tiên, sau đó làm quen và tìm hiểu người đó trong một thời gian dài, anh vẫn thích người đó, thì tình yêu lúc này trở thành thuộc tính tâm lí. Thuộc tính tâm lý là hiện tượng tâm lí tương đối ổn định, hình thành chậm, song cũng khó mất đi. Không phải tình yêu sét đánh nào cũng vô nghĩa. Anh vẫn có thể yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, duy nhất và mãi mãi trong cuộc đời.
- Đó là trường hợp hiếm. - Phong ngắt lời.
Cáo im lặng, chỉ đăm đăm nhìn đối phương. Cậu vô thức liếm răng nanh của mình, sau đó lầm bầm trong cổ họng.
Được rồi. Sau này tỏ tình, em sẽ không nói đây là tình yêu sét đánh. Đây mãi mãi là một bí mật...Lời Cáo nói ra rất nhỏ, rất nhỏ, giống như tiếng gió thoảng qua. Hiển nhiên, Phong không thể nghe thấy. Khi anh quay đầu lại, đã thấy Cáo khôi phục lại dáng vẻ thanh niên ngây thơ, thuần khiết.
Bọn họ mất cả buổi chiều cũng chỉ hoàn thiện được một phần ba bức tranh trên tường. Phong vẽ theo tỉ lệ dã quỳ thật nên mất rất nhiều thời gian. Dù vậy, những bông hoa trên tường vẫn nở bung rực rỡ, chúng không ở dáng tĩnh mà luôn uốn éo nhảy múa, giống như bị gió thổi tung. Nhất thời, rất khó để nhận biết những bông hoa này là thật hay là giả.
Mặt trời đã lặn, bầu trời chuyển sang tông màu đỏ và cam đặc trưng, những cụm mây trở nên đen kịt.
Bấy giờ, Phong mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi. Anh nhìn về phía Cáo, thấy cả hai bàn tay của cậu đã bị đắp đầy những mảng màu, trên mặt cũng bị dính lem nhem.
Phong vươn tay, quệt màu dính trên má Cáo. Rõ ràng đây chỉ là một hành động tiện tay, nhưng hai vành tai cậu đã trở nên nhuốm đỏ, nóng bừng.
- Em muốn đi rửa tay.
Cáo nói, đồng thời đứng bật dậy, dường như có chút lúng túng.
Phong đang mải dọn dẹp màu vẽ và họa cụ nên cũng chẳng để ý. Anh không biết rằng khi Cáo đi vào phòng tắm, cậu đã không vội gột rửa mà vùi mặt vào lòng bàn tay. Cáo ngồi xổm trong góc tường, bờ vai run rẩy, sau đó hít một hơi thật sâu. Cảm giác này hưng phấn và gây nghiện giống như lúc sử dụng cocain. Phẩm màu nhầy nhụa dính đầy lên mặt, nhưng cũng chẳng hề gì.
- Đây là màu sắc mà anh ấy pha trộn. Biết làm sao giờ, mình muốn liếm sạch tất cả, tất cả... - Cáo nỉ non, âm thanh hạ thấp chỉ để bản thân nghe thấy.
Trong khi đó, Phong đã dọn dẹp xong tất cả và bước vào trong nhà. Anh nhìn vào màn hình điện thoại, lúc này là 18 giờ kém.
Biệt thự của Kiều Hương đã được treo thêm vài bức tranh chân dung và phong cảnh. Đây là những bức tranh mà mọi người vẽ sẵn ở nhà rồi mang theo, cho nên không mất quá nhiều thời gian.
Bởi vì cảm thấy rảnh rỗi, đám người được phân công trang trí phòng ngủ quyết định chơi đánh bài tam cúc. Bọn họ đã ngồi chơi ầm ĩ cả một buổi chiều.
Lúc này, ngoài phòng khách, Vĩ Văn vẫn chưa nghỉ tay, mải mê vẽ bức tranh khổ lớn 50x75 cm. Phong cảm thấy có chút tò mò, nên bước đến xem thử.
Vĩ Văn không sử dụng sơn dầu như các họa sĩ khác, mà lại dùng chất liệu tiền thân của sơn dầu - đó là màu keo (màu tempera). Nguyên liệu dùng để pha trộn nên màu keo là lòng đỏ trứng gà, bột màu và nước. Dù là so về chất lượng hay độ tiện nghi, nó cũng không thể sánh bằng sơn dầu.
Vĩ Văn đang vẽ một thiếu nữ trùm tấm vải trắng khắp người, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt. Mặc dù bức tranh chưa hoàn thành, nhưng Phong vẫn cảm nhận được sự trong trẻo, ngây thơ trong đôi mắt thiếu nữ đó. Tuy nhiên, màu da của thiếu nữ có phần nhợt nhạt, nếu không muốn nói là trắng ởn.
Phong nhớ rằng thầy giáo của bọn họ đã từng nói pha màu da người thì dễ, nhưng mô tả da người thì rất khó. Dù cho màu sắc pha ra có đẹp và chính xác đến đâu, nhưng họa sĩ không biết cách sử dụng thì màu sắc đó sẽ chỉ là màu da của người chết.
Bởi vậy, một họa sĩ như Vĩ Văn không thể phạm vào lỗi sai cơ bản này. Có lẽ anh ta vẫn chưa kịp làm quen với chất liệu màu keo.
Dường như Vĩ Văn cũng nhìn ra nghi vấn của Phong, anh ta vừa vẽ vừa cười nói:
- Khi anh vừa mới phác họa xong, Kiều Hương liền trách anh vẽ không giống cô ấy. Sau đó, cô ấy không chịu làm mẫu cho anh nữa, bỏ lên trên tầng.
Phong gật đầu, không có ý định an ủi đối phương. Thú thật, khi nhìn vào bức tranh, anh cũng chẳng thấy thiếu nữ trong tranh giống Kiều Hương điểm nào.
- Ha ha, em cũng thấy không giống à? - Vĩ Văn mỉm cười ôn hòa. - Đợi đến khi anh tô đôi môi của thiếu nữ, chắc chắn sẽ giống thôi.
Vấn đề không chỉ nằm ở màu sắc, mà còn nằm ở tỉ lệ sai lệch. Phong thầm thất vọng với trình độ tụt lùi của đối phương, chán nản bước lên lầu.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của Phong bỗng rung lên. Anh mở điện thoại ra, lúc này đã là 18 giờ hơn.
Bi kịch bắt đầu.
HẾT CHƯƠNG 2