Yên Chi sau khi được Mặc Uyên bế vào khuê phòng, cô vẫn giả vờ nhắm mắt, nằm bất tỉnh nhân sự. A Manh cùng Đình Uyển đứng nép sang một bên không ngừng lo lắng, cha cô càng lo hơn.
Thái y cuối cùng cũng đến, ông ta nhanh chóng bắt mạch cho Yên Chi. Sau một hồi thăm khám, thái y vẻ mặt đầy sượng trân nhìn Hồ thừa tướng đang lo lắng cho con gái mình. Thái y nuốt nước bọt, lấy từ trong tay áo ra một cọng lông vũ rồi đưa lên mũi cô. Yên Chi không chịu nổi mà liền nhăn mày mở mắt ra nắm chặt lấy tay thái y.
- Tiểu thư tỉnh rồi sao ạ?
- Thái... thái y... - Yên Chi bối rối.
Thái y nhanh chóng rút tay lại rồi dọn đồ nghề của mình xin phép Hồ thừa tướng lui ra trước. Yên Chi chớp mắt mấy cái, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn mọi người xung quanh.
- Tỉnh rồi đấy à? - Hồ thừa tướng mặt hầm hầm.
- Vâng...
- Con đúng là... Kể từ khi ngã lầu xong liền hư hẳn ra. Con muốn giữ họ lại đến nỗi phải giả vờ ngất xỉu trước mặt ta sao?
- Con...
- Con muốn làm gì thì làm đi.
Hồ thừa tướng hậm hực rời đi. Con gái ông rõ ràng là người hiểu chuyện mà, đặc biệt không bao giờ dám đến mấy cái nơi như kỹ viện đó. Chẳng lẽ mới ngã lầu xong, tâm tính cũng bị ảnh hưởng. Nhưng cho dù có thế nào, Tiểu Điệp vẫn mãi là con gái duy nhất của ông.
Trong phòng, bầu không khí trở nên lạnh lẽo vô cùng, dù A Manh và Đình Uyển vẫn đang đứng nép một bên nhìn cô. Còn Mặc Uyên nhìn chăm chăm vào Hồ tiểu thư của mình một hồi, mới cúi đầu hành lễ.
- Tiểu thư có muốn tắm rửa không ạ? Để tiểu nhân chuẩn bị nước ấm. - Mặc Uyên nhẹ giọng hỏi.
- Cần. À, trời tối muộn thế này rồi bọn họ đang ở đâu vậy?
- Người lo cho họ đến vậy sao ạ?
- Ta...
- Bọn họ vẫn còn đang quỳ ở trước sân đấy ạ. - A Manh lên tiếng.
Yên Chi nghe vậy liền tức tốc ngồi dậy đi ra khỏi phòng mình. Hành động quan tâm kẻ khác này của cô khiến Mặc Uyên dấy lên sự ghen tị với bọn người đó. Mặc Uyên không đuổi theo, nhưng trong lòng chồng chất bao suy tư buồn bã. Chỉ có A Manh cùng Đình Uyển là đuổi theo cô.
Yên Chi bất chấp chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy bọn họ đã liền lo lắng đuổi lính canh đi.
- Mọi người đứng lên hết đi. Ngươi cũng không cần đứng đây canh nữa. A Manh, phủ ta còn phòng trống không? Cho họ mỗi người một phòng đi.
- Dạ.
Vừa nghe thấy tiếng cô chạy ra, bốn người họ đều ngẩng đầu lên lo lắng nhìn.
- Tiểu thư tỉnh rồi sao ạ? Mà người không cần phải làm vậy đâu ạ. - Kiều Vũ hoảng loạn.
- Cần chứ! A Manh, Mặc Uyên và Đình Uyển đều là mỗi người một phòng mà. Tại sao các người không được?
- Nhưng tiểu thư là vì chúng tiểu nhân nên mới... - Kiều Vũ xua tay từ chối.
- Mọi người mà bị gì nữa thì ta sẽ càng buồn hơn đấy. Đã cất công đến tận hai lầu để rước mọi người về rồi. Không thể nghe lời ta được sao?
- Tiểu thư...
Nét mặt u sầu của Hồ tiểu thư khiến cả bốn người đang quỳ ai nấy đều càng thêm áy náy. Danh tiếng tốt của người lừng lẫy khắp kinh đô, thêm nhan sắc tuyệt thế khuynh thành khó ai sánh bằng được. Vẻ đẹp ấy làm ai nấy đều phải nhao nhao tranh giành.
Giờ tiểu thư lại chỉ vì bọn người mới gặp ở kỹ viện mà đắc tội với Hồ thừa tướng, thêm cả vị hôn phu của mình nữa. Có đáng không?
- Hồ tiểu thư, chúng ta là lần đầu gặp nhau. Nhưng tại sao người không những chuộc thân mà còn ban nơi ở cho chúng tiểu nhân nữa ạ? Chúng tiểu nhân ái mộ người dù chưa gặp mặt lần nào thì cũng dễ hiểu. Nhưng người thì... - Kiều Vũ nói chưa hết câu.
- Mọi người đứng lên hết đi rồi ta sẽ nói.
Họ nhìn nhau một lúc rồi cũng lần lượt đứng dậy. Ánh mắt đầy trông chờ vào câu trả lời.
- Tiểu thư nói đi ạ.
- Chuyện rất đơn giản nhưng hơi khó diễn đạt thành lời.
Yên Chi thở dài, trong lòng đầy suy tư. Vốn dĩ cô cứu họ là biết được tương lai ba nam nhân này sẽ thành thiếp thất của cô. Nhưng giờ Yên Chi không muốn nạp họ thành thiếp nữa mà là tạo công ăn việc làm mới cho họ, giúp họ có cuộc sống tốt hơn.
Nếu không chuộc thân cho ba người thì số phận bọn họ sẽ càng tồi tệ hơn nữa. Nói sao nhỉ, vốn dĩ lúc Yên Chi gặp bọn họ là khi Hạ Cầm, Kiều Vũ và cả Hoàng Dĩ đều đòi nghỉ hưu hết rồi. Vì tính chất nghề nghiệp nên người trong kỹ viện tầm hai chín ba mươi đã buộc phải nghỉ hưu. Khách hàng chỉ thích những người mới trẻ đẹp, ba mươi tuổi ở đây đã tính là già rồi.
Dẫu tầm mười năm nữa mọi người mới gặp nhau, nhưng Yên Chi vẫn quyết định đi lo xa trước. Trong mười năm đó vì họ lỡ tương tư cô nên mới từ chối tất cả lời chuộc thân khác. Thay vì để họ chịu khổ trong mười năm thì cô quyết định cứu giúp họ càng sớm càng tốt.
Nam nhân trong truyện harem này giống như bị bỏ bùa mê vậy, trong lòng chỉ có mỗi mình nữ chính.
- Ta chỉ là muốn giúp mọi người thoát khỏi cái cảnh phải đi phục vụ người mình không thích thôi. Vả lại, vừa nhìn ta đã thích mọi người. - Yên Chi mỉm cười. - Cũng muộn rồi, mau đưa họ về phòng đi A Manh. Sau đó muội cũng về phòng nghỉ ngơi đi.
- Vâng tiểu thư.
- Tạ... tạ ơn tiểu thư. - Kiều Vũ đáp khẽ.
Vừa nãy, nữ chính chỉ mới cười nhẹ thôi, nói thêm mấy câu, như vậy cũng đủ khiến bọn người ở kỹ viện hoan hỉ ở trong lòng. Họ đi theo A Manh rồi được sắp xếp cho một phòng riêng, quần áo y phục cũng được thay mới bằng chất vải đơn giản của hạ nhân, nhưng bù lại dày hơn chất vải họ đang mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT