Chập tối, Lý hoàng hậu đã chải chuốt tắm rửa sạch sẽ ở Ngọc Phượng cung chờ hoàng đế đến thị tẩm. Nơi đây rộng lớn, bố trí đẹp đẽ lung linh, thật hợp với khí chất cao quý của tân hậu.
Ngồi trong ngoạ phòng, Bình Ngọc ăn mặc trông có vẻ tao nhã, nhưng chất vải có hơi mỏng manh. Vẻ mặt của hắn không giấu nổi niềm vui trong lòng.
- Bệ hạ tới! - Tên thái giám bên cạnh hô lớn.
Nghe vậy, Bình Ngọc liền lật đật đi ra để hành lễ, tiếp đón Tiểu Điệp.
- Tham kiến bệ hạ. .
đam mỹ hàiTiểu Điệp khoác lên mình bộ y phục ngày thường của bậc đế vương. Dù không cầu kì như bộ lúc thượng triều nhưng vẫn đặc biệt tỉ mỉ hơn các y phục khác trong cung. Chất vải cô đang mặc có tác dụng giữ ấm. Nên vừa nhìn thấy hoàng hậu của mình ăn mặc mỏng tanh như vậy đi ra ngoài, Tiểu Điệp không kìm lòng được liền nắm tay hắn kéo vào trong.
A Manh cùng Hoàng Ân thấy hoàng đế gấp gáp kéo tay hoàng hậu thì liền nhanh chóng ra ám thị để các cung nữ, thái giám lui xuống bớt. Họ tránh xa ngoạ phòng của bệ hạ một chút.
- Tỷ nghĩ bệ hạ và hoàng hậu sẽ làm gì ở trong phòng đây? - A Manh tò mò hỏi nhỏ.
- Suỵt! Chuyện của bệ hạ không đến lượt chúng ta bàn tán đâu! - Hoàng Ân nhắc nhở.
- Nghe bảo sau khi xả tang bệ hạ sẽ tuyển tú. Phải chi muội cũng là nam nhân. - A Manh vẫn tiếp tục nói.
- Đừng tham lam. Chúng ta chỉ nên làm đúng với bổn phận của mình thôi.
- Tỷ tỷ nói phải. - A Manh buồn bã thở dài.
Ở trong phòng, sau khi kéo hoàng hậu vào trong, Tiểu Điệp liền đẩy nhẹ nam nhân đó xuống giường. Bình Ngọc tưởng cô định làm gì, hoá ra chỉ là sợ hắn lạnh.
- Hoàng hậu không nên ra ngoài khi mặc y phục mỏng như vậy. Nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Tiểu Điệp kéo chăn đắp lên người cho Bình Ngọc rồi định rời đi. Nhưng hắn ngồi bật dậy, như sợ mất cô mà ôm chầm lấy từ đằng sau.
Khung cảnh này thật lãng mạn làm sao. Một người nữ nhân đang đứng bên mép giường, một người nam nhân đang ngồi trên giường dùng hai tay ôm lấy eo và tựa đầu vào tấm lưng mỏng manh của vị nữ nhân kia.
- Bệ hạ định đi vậy?
- Trẫm vẫn còn một vài tấu chương chưa xem xong.
- Kể từ khi thành thân, hai ta không được ở cạnh nhau nhiều như trước đây nữa.
- Hoàng hậu. - Tiểu Điệp nắm nhẹ đôi tay đang ôm chầm lấy mình.
- Bệ hạ, giờ nàng đã trở thành bệ hạ của Phù Hoa Quốc rồi. Ta cảm thấy mọi thứ đang trôi qua rất nhanh. Nhớ nàng mới được phong làm quận chúa không lâu thôi, rồi lại trở thành thái nữ. Mấy ngày sau liền đăng cơ thành hoàng đế. Vậy mà... nàng và ta vẫn chưa động phòng. Ta thật sự rất ghen tị với Ngoạ chiêu nghi. Thật sự...
Những lời này từ miệng của hoàng hậu thốt ra, khiến Tiểu Điệp không khỏi bàng hoàng bối rối. Cô cảm thấy có lỗi với tất cả nam nhân trong hậu cung của mình, chứ không riêng gì Bình Ngọc. Sủng hạnh duy nhất một người thì những người không được sủng sẽ rất đau buồn. Nhưng không sủng hạnh ai, hay sủng hạnh tất cả thì mọi người cũng đều đau khổ cả thôi.
Một người đã lỡ mang tư tưởng hiện đại, tiến bộ như cô khi bị đẩy vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này, thật sự cũng không biết nên làm sao cả. Trước mắt, phải vỗ về hoàng hậu đã.
Tiểu Điệp gỡ tay Bình Ngọc ra, xoay người lại, ngồi xuống giường mặt đối mặt với hắn. Cô dùng chất giọng ngọt ngào vốn có mà an ủi:
- Hoàng hậu của trẫm, xin lỗi vì đã để huynh phải tủi thân rồi.
Bình Ngọc mỉm cười, hai mắt rưng rưng, không kìm chế được liền ôm lấy cô vào lòng. Tiểu Điệp giờ cũng không tiện đẩy hoàng hậu của mình ra. Hắn đã giúp cô rất nhiều, yêu cô rất nhiều. Tiểu Điệp đâu thể phụ lòng hắn được. Hơi do dự một lúc, cuối cùng cô cũng chịu vòng tay qua ôm lấy hắn.
- Bệ hạ. - Bình Ngọc khẽ giọng gọi rồi hôn lên mái tóc đen dài của cô. - Ta luôn muốn trở thành người của bệ hạ.
- Thì bây giờ hoàng hậu đang là người của trẫm mà.
- Đó chỉ là danh phận. Bệ hạ hiểu ý của ta mà phải không?
Tiểu Điệp hiểu, hiểu rất rõ lại là đằng khác. Tuy nhiên, cô vẫn không muốn và còn quan ngại nhiều thứ ngay lúc này. Chưa để bệ hạ kịp trả lời, Bình Ngọc đã đẩy cô ra, rồi dùng ánh mắt đầy hy vọng mong chờ trong đó nhìn cô.
- Chẳng lẽ Ngọa chiêu nghi thì được, còn ta, hoàng hậu của nàng lại không được sao?
- Bình Ngọc.
Hai người nhìn nhau đắm đuối, chẳng ai lên tiếng nói thêm câu nào nữa. Mọi thứ dần chìm vào im lặng, đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Ánh nến trong phòng sau một thời gian thắp lâu, thì cũng đến lúc vụt tắt. Màn đêm tĩnh mịch cứ tiếp tục chờ đợi như vậy cho đến khi mặt trời dần lên cao.
Trời gần sáng.
Khi hoàng hậu còn đang say giấc nằm trên giường thì bệ hạ đã thức dậy, sửa soạn quần áo trước rồi.
Bề ngoài Tiểu Điệp tự nguyện thức sớm, không một lời kêu ca nào, nhưng trong lòng đang chửi rủa thầm. Làm hoàng đế thì ngày nào cũng như ngày nào, làm việc xuyên suốt. Không được nghỉ thứ bảy chủ nhật như đi học, không được nghỉ lễ như kẻ đi làm khác.
Mặc dù vào những dịp quan trọng, hoàng cung vẫn tô chức yến tiệc, vui chơi như bao người. Nhưng chơi sáng thì tối vẫn phải phê tấu chương. Tấu chương của hoàng đế vừa nhiều lại vừa khó hiểu. Số lượng còn hơn cả bài tập về nhà dành cho học sinh. Nghĩ đến những ngày tháng sau này của mình, Tiểu Điệp lại càng thấy khổ sở.
Tiểu Điệp đang ngồi trước bàn trang điểm, để A Manh chải tóc cho mình. Chuyện sẽ không có gì nếu như mái tóc dài ấy của cô không rũ xuống ngay trước mặt, làm cô phát hiện ra vài sợi tóc bạc.
- Cái gì đây? - Tiểu Điệp hoảng hốt cầm luống tóc có vài sợi tóc bạc đó lên xem. - Tóc bạc? Chỉ mới mấy ngày thôi mà?
- Bệ hạ bình tĩnh! Xin bệ hạ bớt giận. Nô tì sẽ lập tức mời thái y đến cho người. - A Manh cũng hoảng theo cô.
Vì giọng hai người hơi lớn nên làm hoàng hậu đang nằm trên giường tỉnh dậy.