Kể từ cái ngày Tiểu Điệp nhận chỉ thì bệ hạ đã ra lệnh cho người đón các thiếp thất của cô vào trong cung. Hai vị hoàng phi và Kính quý phi cũng lên đường đưa tiễn tam hoàng tử về quê của thân phụ. Sau khi qua một trăm ngày, Kính quý phi sẽ phải vào miếu phật, còn hai vị hoàng phi thì trở về sống bên cạnh phụ mẫu mình.

Thật may vì những người dính dáng đến tam hoàng tử không có kết cục quá tệ. Họ ít nhất vẫn được nhận chút tấm lòng từ bệ hạ, quay về trở thành một người thường dân.

Chỉ mới qua có mấy ngày thôi, người nằm trên giường giờ không còn là nữ đế nữa mà là Hồ quận chúa. Thai nhi tính đến hôm nay là vừa tròn một tháng rồi. Tiểu Điệp vì lo thức khuya dậy sớm phê chuẩn tấu chương dù đang mang thai nên thành ra mới bị bắt nằm ở trên giường bệnh thế này.

Bên cạnh chăm sóc cho cô là A Manh và Hoàng Ân. Tiểu Điệp đang ngồi thẳng lưng, mắt hướng nhìn hai người họ mà lại nhớ đến hai vị hoàng phi của tam hoàng tử.

- Đích hoàng phi cũng đang mang thai được bốn tháng rồi. Bắt nàng ấy đi đến nơi xa xôi như vậy cũng không tốt. Đó còn là cốt nhục cuối cùng mà tam hoàng tử để lại nữa.

- Bệ hạ đừng quá lo lắng. - Hoàng Ân lên tiếng.

- Bệ hạ? - Tiểu Điệp ngạc nhiên. - Dù hôm qua bệ hạ mới hạ chỉ xuống. Nhưng ba ngày nữa ta mới lên ngôi. Bây giờ gọi bệ hạ vẫn không thích hợp cho lắm.

- Vâng, thái nữ. - Hoàng Ân nhanh chóng đổi lại cách xưng hô.

- Hai ngày nữa ta và Đích quận phu đã thành thân được một tháng. Qua ngày hôm sau ta liền lên ngôi vua. Đúng là không thể ngờ được.

- Thái nữ tài đức hơn người. Bệ hạ nhường ngôi cho người cũng không có gì để bàn cãi. - A Manh bóp vai cho cô.

Tiểu Điệp cười khẩy.

- Ta vẫn chưa biết mình đã làm được gì cho đời rồi mà lại lên ngôi vua nữa. Ta chưa hề dẫn binh chinh chiến nơi sa trường, càng chưa từng đóng góp bất kì chính sách nào hữu dụng.

- Chẳng phải việc đắp đê, xây đập trên sông là người đã đề nghị sao ạ? - A Manh lên tiếng.

- Thế việc xây đập đã xong chưa? Ta đề nghị nhưng người thiết kế đập, tính toán chi phí nhân công đều do quan tam phẩm, Trương Hạ Thủy làm.

- Thái nữ à... - Hoàng Ân định khuyên nhủ cô.

- Đừng bảo vì sinh mẫu của Bình Ngọc cũng là người của nước láng giềng nên bệ hạ e ngại đấy. Nếu vậy thì Chu Mộc Nan vẫn thích hợp làm hoàng đế hơn ta.

- Thái nữ! Người không nên nói vậy đâu ạ! Chuyện này nếu để bệ hạ nghe được... - Hoàng Ân hoảng hốt.

- Ta chính là muốn bệ hạ nghe thấy! - Tiểu Điệp nói xong liền lấy tóc che mặt mình lại. - Mà thôi đi, dù sao ta cũng đã đồng ý rồi. Thật là, nhiều lúc ta cứ như bị đa nhân cách ấy!

- Thái nữ đừng nóng giận. Thai phụ thường mang tâm trạng thất thường, dễ nổi cáu. - A Manh cố gắng xoa dịu cái gai trong lòng cô.

- Phải. Ta mệt rồi, hai người lui ra đi. Ta muốn được yên tĩnh.

- Vâng. Vậy thái nữ nghỉ ngơi đi ạ. - Hoàng Ân cùng A Manh hành lễ.

Hai người họ nhanh chóng đi ra khỏi phòng, để Tiểu Điệp có một không gian yên tĩnh mà nghỉ ngơi. Tính ra người gợi nhắc đến chuyện này đầu tiên là hai người bọn họ. Nhưng Tiểu Điệp cũng không thể trách A Manh và Hoàng Ân được. Là do cô dở hơi lại giở thói "vừa muốn vừa không".

Lúc còn lầm tưởng mình là Hồ Yên Chi, cô cũng từng phân vân không biết nên chung thủy với một mình Bình Ngọc hay lăng nhăng với nhiều người. Giờ lại thế nữa rồi. Không chỉ đối với ngai vàng kia, mà còn cả đứa bé trong bụng của cô nữa. Nghĩ đến nó, cô lại bất giác sờ lên bụng mình.

- Trong đây thật sự có một sinh linh vô tội đang sống sao? Mình vẫn không tin nổi rằng bản thân đang mang thai. Ha, thật tức cười mà. Mình muốn bỏ nó, nhưng cũng không nỡ bỏ. Chết tiệt!

Tiểu Điệp nói trong uất ức, buồn tủi. Nhưng rồi lại cố gắng lau hết đi những giọt nước mắt vừa mới chảy ra từ khoé mắt. Không nên bi quan như vậy, sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ mất. Cô tự an ủi bản thân mình bằng cách cố gượng cười.

- Làm vua cũng tốt mà. Phù Hoa Quốc xây dựng bộ máy nhà nước theo quân chủ chuyên chế. Vua là tuyệt đối. Còn được nạp nhiều phi tần. Có điều... người mang thai sinh con vẫn là mình.

Tiểu Điệp nói xong thì liền tự bật cười. Cô cố gắng cười để lấn át đi những giọt nước mắt đầy bất lực kia. Mấy ngày nay cô vẫn chưa đến thăm thiếp thất của mình. Cô thật sự không muốn nhìn thấy mặt của Thừa Lãng.

- Mình bị sao thế này? Tất cả đều là do mình tự gây ra mà? Là do mình bị ảnh hưởng bởi tác giả sao? Mẹ của Hồ Yên Chi... Khụ khụ...

- Tiểu Điệp! Nàng sao vậy?

Bình Ngọc bỗng từ đâu ra đẩy cửa xông vào. Hắn ta vừa nghe thấy tiếng ho của cô nên đã vội vàng muốn vào trong xem thử. Thật không ngờ lại được nhìn cảnh tượng Hồ Tiểu Điệp khóc lóc thảm thương thế này.

Hắn gấp gáp ngồi lên mép giường, vuốt lưng cô, hy vọng thê tử của mình có thể nhanh chóng thấy đỡ hơn.

- Sao nàng lại khóc vậy? Cung nữ thái giám đi đâu hết rồi?

- Ta bảo họ lui ra hết rồi. Ta không sao, chỉ là suy nghĩ vài chuyện vớ vẩn rồi tự khiến mình cảm thấy tổn thương thôi.

- Ta biết nàng buồn bực từ chuyện trong nhà cho đến việc nước việc quân. Mấy ngày này nàng nghỉ ngơi đi, phê chuẩn tấu chương cứ để ta. Sau này lên ngôi rồi hẳn làm cũng không muộn.

Tiểu Điệp vội vàng sà vào lòng người nam nhân này. Cô giờ đã không còn ngại ngần gì với hắn nữa. Hai tay ôm chặt lấy cơ thể hắn, giọng nói khẽ khàng:

- Huynh là người ân cần dịu dàng và hiểu ta nhất. Ta có lỗi với huynh. Ta có lỗi với tất cả mọi người ở trong câu chuyện này. Hy vọng sau khi lên làm vua, tác giả sẽ cho ta hữu dụng hơn. Đừng suốt ngày dở hơi như vậy nữa.

- Tiểu Điệp, nàng lại đang nói gì vậy kìa? - Bình Ngọc vỗ về cô. - Nàng không làm gì sai cả, nên đừng tự trách mình nữa.

- Ta không trách mình nữa đâu. Tự dưng nhìn thấy huynh ta lại thấy an tâm đến lạ.

- Đó là vinh hạnh của ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play