Dù là bậc đế vương một nước, học cao hiểu rộng nhưng lần này nữ đế thật sự không biết Yên Chi đang nói đến cái gì.

- Hội trại là gì?

- Là kiểu giống tổ chức lễ hội ấy ạ. Giả sử như có mười nhóm người đi. Một nhóm gồm ba lăm đến bốn mươi ngươi. Cho thời gian là bảy ngày để chặt tre rồi làm cổng ra vào và lều trại che nắng che mưa. Còn chuẩn bị đồ ăn để buôn bán như một cái chợ. Và thêm đồ ăn riêng của nhóm để ăn nữa. Buổi sáng thì dựng trại, chấm điểm xem trại nào đẹp nhất, buổi tối thì thi văn nghệ. Thi xong thì ta sẽ đốt một đống lửa thật lớn rồi tất cả mọi người cùng nhau nắm tay quay quần quanh nó. Khuya còn nướng thịt ăn nữa. Bệ hạ nghĩ xem, chắc chắn sẽ vui lắm đó ạ!

Nhìn biểu cảm của Yên Chi khi miêu tả các hoạt động hội trại, bệ hạ không kiềm được mà bật cười vì sự đáng yêu này.

- Bệ hạ cười gì ạ?

- Con đáng yêu lắm. Trẫm hiểu rồi. Mà nếu chỉ có vậy thôi thì sao con phải đuổi bọn họ đi? Con không muốn nạp họ làm thiếp sao?

- Con... - Cô lúng túng. - Thật ra thì con muốn trở thành một người chung thủy.

- Thế cứ gả cho Bình Ngọc là được rồi.

- Nhưng mà... Bệ hạ cũng biết anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Vả lại, con cũng không hẳn là quá yêu thích Bình Ngọc.

- Tiểu Điệp, một là chung thủy, hai là cứ nạp nhiều phu thiếp. Còn kiểu như con, miệng thì bảo muốn chung thủy nhưng trong lòng lại chứa nhiều người như vậy. Tệ hại gấp đôi đấy!

- Bệ hạ! Con là đang đứng trước ranh giới giữa cám dỗ và nhân phẩm làm người. Mặc dù biết có chung thủy hay không là do bản thân mình nhưng mà... Ngài có biết trong mỗi con người đều sẽ tồn tại ác quỷ và thiên thần không? Ác quỷ thì xúi con cứ lăng nhăng đi. Còn thiên thần thì bảo làm người phải chung thủy.

- Thế thì con phải tự mình quyết định đi. Dứt khoát chứ không có kiểu nhu nhược như vậy.

- Nếu như con lỡ yêu một người sâu đậm thì dễ rồi. Con sẽ chung thủy với người đó. Nhưng đằng này, con lại cùng lúc thích nhiều người như vậy.

- Thì cứ thành thân hết đi.

- Bệ hạ... - Cô nhíu mày nhìn nữ đế.

- Trẫm không thể cho con lời khuyên đâu. Trước đây trẫm cũng từng muốn chung thủy với một người, nhưng trẫm lại là vua một nước. Cho nên bất đắc dĩ phải thành thân cùng lúc với ba nam nhân. Giờ một người lên làm hoàng hậu, hai người còn lại làm quý phi. Thêm vài người thiếp nữa, nhưng trẫm chỉ nhớ mỗi ba người bọn họ thôi.

- Ý bệ hạ là sao ạ? - Vẻ mặt cô ngơ ngác.

- Không thể chung thủy với một người thì trẫm chung thủy với vài người thôi là được.

Hoàng đế cười tươi nhìn cô. Nguyên một buổi chiều hôm đó, cứ tưởng sẽ xảy ra chuyện gì sóng gió lớn lắm, ai ngờ, Yên Chi cùng nữ đế lại nói nhiều như vậy. Hơn nữa, những lời khuyên ngài ấy dành cho cô chẳng hữu ích chút nào. Mà quan trọng là việc cô muốn xin cũng xin được rồi. Chắc sáng ngày mai thánh chỉ sẽ được ban xuống. Thời gian chuẩn bị cho cả văn nghệ và cổng trại là bảy ngày. Nhiêu đó đủ rồi. Yên Chi sẽ lấy lại những gì đã mất thời cấp ba.

Mặc Uyên vừa nhìn thấy cô đã xung phong đi lên trước hỏi han.

- Tiểu thư, sao rồi ạ?

- Bệ hạ bảo ta cứ ở lại, mai hẵng về. Dù sao trời cũng sắp tối rồi.

- Vâng.

- Chúng ta đi theo tổng quản nội vụ đi.

Yên Chi kéo cả bọn đi theo tên thái giám dẫn đường đó. Đi đến chỗ ngự hoa viên ở hoàng cung lại bắt gặp một nam nhân ăn mặc sang trọng, y phục màu cam vàng, gần giống màu của long bào. Đi theo sau gã là hai người phụ nữ tầm tuổi với Hoàng Ân. Bọn họ vừa nhìn đã biết là người quý tộc rồi.

Hai người nữ nhân đó, dáng vẻ mềm mỏng, gương mặt thanh tú, y phục màu sáng rất xinh đẹp. Trang sức đeo trên người tinh xảo, tôn lên vẻ đẹp của họ.

Yên Chi dừng lại, nhìn xuống thắt lưng chói loá của gã nam nhân kia. Người này, sao trông quen thế nhỉ? Thắt lưng bằng vàng kìa!

- Tham kiến hoàng tử, hoàng phi, trắc hoàng phi. - Tên thái giám quỳ xuống hành lễ.

- Tham kiến hoàng tử, hoàng phi và trắc hoàng phi.

Mặc Uyên cùng những người khác đều quỳ xuống hành lễ theo. Riêng Yên Chi vẫn đứng lì ra đó, hai mày chau lại, nét mặt trông rất khó coi. Thấy cô không hành lễ với mình, tam hoàng tử liền lên tiếng:

- Điệp muội, muội sau khi ngã lầu liền bị ngu ngơ luôn rồi sao? - Giọng nói đầy nam tính vang lên.

- Trông ngươi rất quen. Hoàng tử sao? Chỉ có thể là tam hoàng tử. Vì bệ hạ chỉ có ba người con, hai gái một trai.

- Biết rồi thì còn không mau hành lễ? - Tam hoàng tử đứng khoanh tay lại nhìn cô.

- Hai người kia đều là thê tử của ngươi sao?

- Phải. Có vấn đề gì à?

- Xinh đẹp như vậy mà là vợ của ngươi ư? Tên như ngươi mà lại có tận hai vợ? - Cô chỉ tay về phía gã. - Ta nhớ ngươi là vì ngươi đeo đai lưng bằng vàng thôi. Thật không ngờ ngươi lại có tận hai cô vợ!

- Tiểu thư ơi... - Mặc Uyên nhắc thầm.

- Hỗn xược! - Tam hoàng tử gắt gỏng quát lớn. - Chỉ là con gái của thừa tướng mà dám ăn nói như vậy với ta sao?

Cô nhớ không lầm thì tác giả viết tam hoàng tử và nữ chính là bạn bè huynh muội thân thiết với nhau mà. Gặp nhau không cần hành lễ, sao giờ kì vậy nhỉ? Yên Chi bắt đầu thấy hoang mang trước tình huống này. Hình như cô không nên thấy sang bắt quàng làm họ. Nhìn ánh mắt đáng sợ của hoàng tử nhìn cô, Yên Chi bối rối định quỳ xuống hành lễ thì một giọng nữ nhân từ đâu vang lên:

- Tam đệ đừng có ức hiếp muội ấy! Đúng là thừa nước đục thả câu mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play