Trùng hợp thay, hôm nay là ngày mồng ba tháng chín.
Là sinh nhật Yến Đồ.
Gió ở ngoại ô ngoại thành hơi ồn ào, tóc hết lần này đến lần khác vén ra sau tai, lại nhiều lần bị thổi bay thành từng mảnh không thể nhận ra.
Bờm ngựa tuy thô cứng nhưng cũng không chịu nổi sự công kích của thanh dao nhẹ nhàng này.
Phía sau hai con ngựa cao lớn là một chiếc xe ngựa không có gì nổi bật, đến cả thùng xe cũng là loại gỗ bình thường nhất, giá cả cũng như vậy không đáng để nhắc tới.
Tấm rèm vén lên một nửa, thùng xe trống rỗng không có lấy một tiếng nói.
“Xe ngựa này tìm ở đâu vậy, sao lại rách nát như vậy?”
Người nói chuyện là Lương Thành Việt, chỉ thấy vị Lương Quốc công tôn quý khắp Đại Thịnh lảo đảo dựa vào gốc đa bên cạnh, hất cằm tới đây. Mà người hắn hỏi đương nhiên là Thẩm Mính Ân cách hắn chỉ ba bốn bước.
Thẩm Mính Ân cũng không quen hắn, cố ý nói: “Lúc đến đây các ngươi đang giả làm sai vặt trên thuyền, bôi mặt xám mày tro, như thế nào, có xe ngựa còn ghét bỏ sao?”
Mắt phượng cong lên, phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân trẻ tuổi, đặc biệt là ý cười dường như không thể kiểm soát được kia, Lương Thành Việt buông lỏng cánh tay vừa rồi còn khoanh trước ngực, lại không cẩn thận đụng phải bên hông, vỏ đao phản chiếu ánh nắng sáng lạn, rực rỡ lấp lánh.
Hai người ăn ý không tiếp tục thảo luận chuyện xe ngựa, lặng lẽ thay đổi chủ đề.
“Yến Đồ hắn…… nhờ ngươi chăm sóc cho hắn.” Thẩm Mính Ân cụp mi, có chút mất tự nhiên.
Lương Thành Việt thở dài, không nói gì thêm, chỉ nói: “Chờ rời khỏi đây, hắn sẽ không còn là Yến Đồ, không còn là Thái tử điện hạ của Đại Diễn các ngươi, càng không còn là con cháu Yến thị.”
“Đúng vậy, dù sao, Thái Tử điện hạ đã sớm táng thân biển lửa.”
Tiếng bọn họ nói chuyện rất nhỏ, dường như chỉ vừa nói ra đã lập tức tan vào trong gió.
Không để lại chút dấu vết
Mà người bọn họ nói tới đang đứng cách đó không xa cáo biệt bằng hữu.
Thiếu niên ôm rương gỗ nhỏ phủ sơn đỏ trong lòng, nắp rương cũng đã mở ra, lộ ra một hộp trang sức quý báu bị nhét chật ních, từ thoa hoàn đến nhẫn ban chỉ, bộ diêu, không thiếu một thứ nào.
Nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nặng trịch trong tay, trong lòng Yến Đồ chưa xót không nói nên lời: “Đây là cái gì, số tiền cuối cùng trước khi chúng ta chia tay sao?”
Khước Liên Y bị chọc cười, bất ngờ cho hắn một quyền.
Nhưng một quyền này thực sự rất nhẹ, chỉ chậm rãi chạm vào vai hắn, nói là đánh chi bằng gọi là vỗ một cái thì đúng hơn.
“Một nửa bên trong đều là đồ năm đó Hoàng hậu tặng cho ta, bây giờ trả lại cho ngươi, về tình về lý đều rất đáng.”
“Một nửa?” Yến Đồ nhướng mày.
“Đúng
vậy, một nửa.” Khước Liên Y mỉm cười, nói nốt mấy lời này; “Những thứ còn lại,
là lộ phí ta và tiểu cữu cữ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.