Từ khi biết hắn quay lại, Khước Liên Y không thể ngồi yên một phút giây nào, chọn một kiện áo choàng bách hoa muốn lập tức đi tìm hắn.

Nàng muốn gặp hắn, muốn hỏi hắn có thấy chim gỗ hay không, muốn hỏi hắn cảm thấy chim nhỏ như thế nào.

Vô cùng muốn.

Vốn dĩ Hoa Thanh cũng muốn đi theo, lại bị Khước Liên Y ra lệnh ở lại trong viện.

Nàng ấy thắc mắc vì sao mình không thể đi theo, Khước Liên Y lại thần thần bí bí chớp mắt: “Ngươi không hiểu”.

Từ Như Ý viện đi ra, bước chân Khước Liên Y như nhảy lên.

Nàng tựa như chim nhỏ nhảy múa trên ngọn cây trong rừng, tự do tự tại, chờ đợi mắt trới mới mọc.

Nhưng suy cho cùng nàng chỉ là chim sẻ nhỏ chưa từng trải qua sóng to gió lớn, gặp phải một khúc gỗ khó gặm sẽ vô cùng chật vật, thậm chí muốn vỗ cánh bay đi cũng trở thành xa xỉ.

Sai vặt sợ sệt nói lại mọi chuyện cho nàng một lần nữa, Khước Liên Y đỏ mắt, cũng không rảnh quan tâm cái gì là cầm lễ tương ninh, cái gì là nam nữ khác biệt nữa, nhanh chóng đi vào kéo cổ áo nam nhân.

Nhưng nàng thật sự vô cùng đau lòng, tuy hành động khí thế rất quyết liệt nhưng không nói nổi một lời.

Cuối cùng, nàng cũng buông y phục bị nắm cho dúm dó kia ra, hốc mắt càng nặng trĩu, vừa lơ đãng chớp mắt một cái, hạt châu bạc cứ thế mà lăn xuống.

Thẩm Mính Ân mặt không đổi sắc sửa sang lại quần áo, cuối cùng mới miễn cưỡng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, lại không có chút ý định muốn an ủi.

Sau đó từ từ nhìn xuống, cuối cùng rơi xuống ngón trỏ thon dài bị mảnh vải trắng buộc lại, còn mơ hồ có thể nhìn thấy một mảng đỏ khá lớn.

Tiểu cô nương càng khóc càng đau lòng, càng đau lòng càng khóc,trở thành tiếng động vang dội khắp thư phòng, sai vặt đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ bị ánh mắt lạnh như dao của Thẩm Mính Ân đuổi đi, chỉ để lại hai vị chủ tử.

Trên bàn có đặt một ngọn đèn, còn chưa kịp đặt chụp đèn lên, tấu nhạc thêm cho tiếng khóc nức nở của tiểu cô nương, càng khiến nàng như bị hành hạ vô cùng đau đớn.

Ánh lửa đỏ cùng dáng người lay động, nhìn thế nào cũng thấy không ổn.

Khóc được một nửa, Khước Liên Y cũng không màng đến giọng nói khàn khàn của mình, hô: “Thẩm Mính Ân ngươi là quả bí đao! Ngươi không xứng được nhận lễ vật.”

 “Qủa bí đao” nào đó mặt khô đổ sắc, phản ứng nhạt nhẽo như không tựa như người bị mắng không phải hắn.

Lười biếng dựa vào vách tường phía sau, cứ như vậy chờ Khước Liên Y khóc đến tự dừng lại: “Quận chúa mắng cũng đã mắng, giận cũng đã giận, có thể đi rồi chứ?” 

Đuôi mắt đỏ lên, nàng thật sự không rõ tính khí của người này lại lớn như vậy.

Thở mạnh mấy hơi, Khước Liên Y chỉ có thể thầm trấn an mình phải bình tĩnh, dù sao tương lai vẫn còn dài, nhưng cơn đau trong lòng bàn tay truyền đến không phải là giả, lời nói của người này tựa như con dao cùn không ngừng chọc vào lỗ tai nàng.

Cuối cùng, tiểu cô nương mím môi, nói lời hung ác: “Thẩm Mính Ân ngươi còn như vậy sau này chắc chắn sẽ không cưới được thê tử.”

 “Không nhọc quận chúa lo lắng.” Nam nhân cười lười biếng, giường như xương cốt cũng mềm ra, tư thế đứng xiêu vẹo nhưng đúng là cảnh đẹp ý vui: “Dung mạo Thẩm mỗ không tệ, đầu thai cũng xem như hơn người, hẳn không đến mức lẻ loi hiu quạnh sống quãng đời còn lại.”

 “Nhưng đúng là quận chúa ngài phải cẩn thận, dù sao nam nhi ở Thục Kinh bây giờ đều thích nữ nhi đoan trang, đi đường ta váy không rung, thoa hoàn nhẹ nhàng lại càng quý trọng.”

Không ngờ lại dám nói bóng nói gió chê nàng! Khước Liên Y cắn chặt răng.

Trước khi đi Khước Liên Y bị lòng tự trọng quấy phá, cố ý đi nghênh ngang vênh váo bước đi, nếu không phải đang mặc bộ váy rườm rà, thật đúng là hận không thể đi một lần năm sáu bước cầu thang.

Cố ý muốn phân cao thấp với hình tượng nữ tử “Đoan trang ưu nhã, tri thư đạt lý” của hắn.

Gần như ngay khi nàng bước ra khỏi cửa thư phòng, nam nhân đã chuyển từ trên tường đến khung cửa.

Tư thế không thay đổi nhưng cột sống lưng lại như có thứ cộm lên rất nhiều.

Gió đêm mùa đông luôn thay đổi lớn nhất bốn mùa, không nhìn thấy dấu hiệu gì đã điên cuồng thổi mạnh, mấy cây tùng trong viện vẫn cố chấp giữ lấy chút vệt xanh cuối cùng.

Quạ kêu một mình trong đêm lạnh, lá cây khuất bóng.

Theo tiếng chim vừa kêu, Thẩm Mính Ân ngẩng đầu xem qua, nhưng lại không nhìn thấy con quạ bướng bỉnh kia ở đâu.

Màu đỏ dưới lớp vải trắng cứ luẩn quẩn trong đầu hắn, cho dù cố tình muốn quên nhưng lại lập tức chui ra, như đứa trẻ nghịch ngợm cố ý chọc phá những học trò muốn đọc sách.

Thật sự là phiền không chịu nổi. Hắn nghĩ thầm.

“A Tang.” Hắn đứng dậy, khẽ cử động cổ tay.

“Thế tử, ngài có gì phân phó.”

Thẩm Mính Ân: “Tìm chim gỗ lần trước ta bảo ngươi ném đi về đây .”

A Tang trợn tròn mắt.

Hắn biết đi tìm như thế nào, một nén nhang trước đã bị ném cách đó ba con phố rồi.

Thấy hắn vẫn không có động tĩnh, nam nhân nhướng mày: “Còn không đi?”

“Đi! Nô tài lập tức đi ngay!”

A Tang nhanh chóng chạy vội ra cửa Ức Hà Hiên, không dám chậm một bước.

Chính vì tiếng bước chân vội vã của hắn, đúng lúc quấy nhiều đàn quạ đang nghỉ ngơi, giật mình, vỗ cánh bay đi.

Ước chừng nửa canh giờ qua đi, A Tang mới quay trở về.

Nhưng vẫn ôm đầu gối ngồi xổm ở cửa, không dám tiến vào.

Đúng lúc có bằng hữu qua đường dừng lại hỏi hắn bị làm sao, A Tang liền không kìm được chỉ vào cái mông kể lại chuyện bị đám người đó đá mấy chục phát.

Thì ra lúc hắn ném chim gỗ hắn ném đi bị một khấc cái nhặt được, tiểu khất cái rất thích thứ này, yêu thích không buông tay. Hơn nữa hắn còn là con nuôi của người dẫn đầu đám ăn xin ở Thục Kinh. Lúc hắn muốn đòi lại đồ, tiểu khất cái kia lập tức gào khóc, mấy người lớn tuổi vừa nghe tiếng người mình bị bắt nạt, nào có rảnh quan tâm xem là ai đúng ai sai. Đã lao đến đánh A Tang một trận, còn nói nếu hắn đến đây sẽ còn tiếp tục đánh.

Bây giờ hắn không dám đi, cũng không quay về nói cho thế tử biết, chỉ có thể sợ hãi co rúm ở cửa nghĩ cách.

Bằng hữu thương hại nhìn cái mông sưng vù lên của hắn, vỗ vai an ủi: “Mấy tên khất cái kia là người sai, chi bằng đi vào nói cho thể tử nghe xem sao?”

A Tang được khuyên xong, phối hợp gật đầu, được bằng hữu nâng vào thư phòng.

Thẩm Mính Ân vẫn đang ngồi trước án thư, nghiên cứu vết nứt trên bàn do người nào đó vô tình tạo ra.

Trên ngọn đèn dầu có thêm một chụp đèn tròn, tựa như quả bóng cầu phú bên cạnh Thần tài, đặc biệt là hình hoa lan vẽ trên tay, vừa độc đáo lại phong nhã.

Nghe A Tang nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, hắn ngồi im một lúc lâu.

Ngay khi A Tang còn nghĩ có thể thế tử không cần chim gỗ nữa, thì người đối diện đã nói: “Nói nơi đó cho ta, ta tự mình đi lấy.”

A Tang vui vẻ, kích động đến mũi đau xót, thiếu chút nữa khóc lớn.

Nhưng đối phương lại đánh thêm một gậy: “Ngươi cũng đã mười sáu rồi, sao suốt ngày cứ động cái lại khóc, y như tiểu cô nương, ồn ào.”

Bị hắn dọa sợ, A Tang không dám hé răng.

Nhưng nhìn ra không kiên nhẫn trong mắt hắn, A Tang lại ma xui quỷ khiến đến vừa rồi Huệ An quận chúa  khóc lớn trong thư phòng, nhịn không được hoài nghi thế tử động lòng trắc ẩn, nếu không sao có thể để bụng tới chim gỗ lúc trước hắn còn ghét bỏ như vậy.

Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, trong lòng A Tang liên tục nói đúng.

Quả nhiên, thế tử vẫn là miệng dao găm tâm đậu hủ.

Nam tử trẻ tuổi tùy ý khoác áo choàng có hình rắn thêu đầu Phật, hoa văn ở cổ tay áo vá góc áo sinh động như thật. 

Đặc biệt lúc ngẩng đầu lên, là dung nhan ngàn dặm khó tìm, cho dù dưới ánh nến ban đêm cũng là dáng vẻ kinh thế hãi tục.

Thật ra khinh công của Thẩm Mính Ân cũng rất tốt, nhưng vì không thích khoe khoang nên cũng không mấy người biết, thậm chí đến cả người có quan hệ tốt với Tề Vân Hầu phủ cũng không biết rõ về hắn.

Theo lời Tề Vân hầu phụ thân hắn mà nói, hắn rất thích giấu dốt, lại còn vô cùng thích nhìn vẻ mặt người khác kinh ngạc đến rớt cằm.

A Tang nói lại vị trí cụ thể, đến cả phải đi qua mấy cửa hàng trên phố cũng nói hết. Lúc Thẩm Mính Ân tìm tới, quả nhiên nhìn thấy ba bốn người ăn xin đang dỗ dành một đứa trẻ chơi đùa.

Thả chậm bước chân đi qua, cuối cùng cũng nghe thấy thứ đồ trong tay đứa trẻ đã hỏng rồi.

Nhìn xuống quả nhiên nhìn thấy chim gỗ đáng thương bị gãy thành hai nửa.

Đầu mình hai nơi, cũng khó trách tiểu khất cái  lại khóc thảm như vậy.

Trong lòng nảy ra suy nghĩ, hắn dứt khoát không che giấu mình nữa, trực tiếp đi khỏi chỗ ẩn nấp: “Hai miếng gỗ này có thể cho ta được không?”

Ban đêm yên tĩnh, lại đột nhiên có người lạ mặt xuất hiện dọa cho mấy người ăn mày giật mình.

Bọn họ đột nhiên quay đầu lại, lập tức bày ra tư thế nghênh chiến, nhưng Thẩm Mính Ân lại không có chút ý muốn tranh giành.

Hắn không nhanh không chậm lấy một túi tiền sau lưng ra, tháo dây buộc đầu túi, lá vàng lấp lánh bị nhét tràn đầy phát ra ánh sáng.

Ánh vàng rực rỡ, còn đọng lòng người hơn sao trên trời.

“Ta đổi với các ngươi, có đủ không?”

Mấy tên khất cái đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nhật thời bị giật mình đến không nói nên lời.

Có một tiểu khất cái tương đối linh hoạt quay đầu lại hỏi: “Chi bằng chúng ta đổi với hắn đi” 

“Dù sao thứ này cũng hỏng rồi, cầm tiền lấp đầy bụng mới là đúng đắn.”

Hai người bên cạnh lập tức gật đầu theo, kích động như gà con mổ thóc.

Tiểu khất cái chớp đôi mắt, không vội nói chuyện.

Thật ra hán không biết trong túi có bao nhiêu tiền, cũng không biết người trước mặt vì sao lại muốn đổi với hắn, nhưng hắn nghe hiểu một câu…

Tiền này có thể lấp đầy bụng.

Đột nhiên nghĩ đến cửa hàng gà nước nổi tiếng ở thành tây có người xếp hàng dài mấy dặm, hắn nuốt một ngụm nước bọt, cầm lấy chim gỗ đưa qua: “Được, ta đổi với ngươi.”

 “Cảm ơn.”

Thẩm Mính Ân nhanh chóng ném túi tiền cho mấy khất cái đang hăng hái xoa tay, ngồi xổm xuống cầm lấy chim gỗ, sau đó xoa mái tóc rối loạn của tiểu khất cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi là đứa trẻ khẳng khái.”

Tiểu khất cái không đọc sách không biết chữ, không biết khẳng khái là có ý gì, nhưng nhìn đại ca xinh đẹp này cảm thấy hắn chắc chắn đang khích lệ mình.

Khuôn mặt nhỏ mềm mại không tự giác được hiện lên nụ cười, hung hăng gật đầu: “Ngươi cũng là người khẳng khái.”

Thẩm Mính Ân cứng họng, không nói thêm nữa.

Hắn đặt chim gỗ không còn hoàn chỉnh dưới tay áo, thỉnh thoảng còn đưa tay chạm vào hai miếng gỗ bẩn thỉu.

Từng vết xước không đều nhau cọ vào đầu ngón tay, dọc đường về phủ hắn im lặng đến đáng sợ.

Nhìn thấy hắn trở về, A Tang vừa định theo sau hầu hạ, đã bị ánh mắt của hắn dọa làm cho hoảng sợ, lập tức hiểu ra nên nên để thế tử yên tĩnh một lát.

Thẩm Mính Ân tìm khăn tay và nước sạch tới, dùng khăn ướt cẩn thận vết bẩn trên người chim gỗ, toàn diện không sót lại chút nào.

Sau khi lau sạch sẽ, hắn tùy ý đặt vào mắt sau mấy quyển sách, từ đầu đến cuối đều không nói một câu khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc chân thật của hắn.

Làm xong tất cả, hắn vẫn là Thẩm Mính Ân, chọc giận Huệ An quận chúa kiêu ngạo tới bật khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play