Xe ngựa xuất phát từ tướng quân phủ, lung lay đến chùa Già Liên.
Trời đã về trưa, nắng như thiêu đốt trên đầu, lượng khách hành hương đến lễ Phật chưa bằng một nửa so với ngày thường.
Thẩm Mính Ân mới vừa xuống xe, đã cảnh giác nhìn qua tiểu hòa thượng đang quét rác trước cổng chùa, sau đó xoay người, đỡ quý nhân bên trong ra ngoài.
Vòng tay bạc trên cổ tay dưới ánh mặt trời khúc xạ chói mắt lơ lửng giữa không trung, một lúc sau, bên trên đã đặt một bàn tay mềm mại như bạch ngọc, da thịt tuyết trắng dừng lại ở cổ tay, không thấy được nữa. Lại hương lên trên là một bóng dáng mặc váy xanh thanh nhã lại không mờ nhạt.
Sau khi chân chạm đất, nàng rút tay về, hai người đứng cạnh nhau, như thần tiên bước ra từ bích họa, đến ngay cả đứa nhỏ đang chạy loạn bên đường cũng quay đầu nhìn lại.
Khước Liên Y lại quên nhìn cánh cửa tối màu kia, kéo cổ tay áo hắn, chỉ vào đó: “Ở ngay phía trước, rất gần.”
Lại gợn sóng đã quên mắt kia phiến cổ xưa huyền minh sắc đại môn, lại kéo kéo hắn cổ tay áo, chỉ qua đi: “Liền ở phía trước, rất gần.”
Thẩm Mính Ân nhìn nàng nắm một góc ống tay áo, tâm trạng rất tốt, khóe môi cũng vô thức cong lên: “Vậy làm phiền quận chúa dẫn đường.”
Hắn bĩnh tĩnh đi theo bên cạnh tiểu cô nương, một tay đặt ở sau thắt lưng, võ bào hoa văn trúc xanh cũng giúp hắn thêm mấy phần khí chất công tử nho nhã.
Hắn không tin Phật, cho nên rất ít khi tới những nơi chùa miếu.
Cho dù đã từng nghe qua trăm ngàn người nói Phật Tổ từ bi hỉ xá, quan tâm đến tín đồ, hắn cũng chưa từng đến cầu xin dưới chân Phật Tổ. Theo hắn mọi sự do người, nếu người vô dụng mọi chuyện đều dựa vào thần linh hư ảo đạt được mục đích chẳng phải là quá bất công sao.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này hắn tới vì nàng.
Những chiếc lá lớn bị gió thổi bay, tiếng xào xạc nhè nhẹ kèm theo tiếng chim hót gọi mùa xuân, thậm chí bóng cây xám nhạt đổ trên tường và đường gạch xanh cũng đang nhảy múa vui vẻ.
Trên đường đến tiểu viện, Khước Liên Y đoán người thợ đó chắc chắn cũng như hai lần trước, ngồi xổm trên đất nghiên cứu hàng trăm bức tượng Quan Âm, Phật Tổ, thậm chí như người gỗ, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra biểu cảm vừa lòng hay tiếc nuối.
Cũng không biết hắn nhìn thấy Thẩm Mính Ân sẽ có biểu cảm gì, đúng là khiến người ta chờ mong.
Nhưng cảnh tượng mà nàng tưởng tượng lại không hề xuất hiện, sân lớn trống rỗng, đừng nói là người, đến cả một tượng Phật cũng không thấy
Yên lặng đến đáng sợ.
“Khụ khụ!”
Đột nhiên, một trận ho khan kịch liệt từ trong phòng truyền đến, dường như trong khoảnh khắc đó, Khước Liên Y có thể biết được chủ nhân của thanh âm đó là ai.
Nàng nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Mính Ân: “Có lẽ bị ốm, thời tiết này đúng là rất dễ nhiễm phong hàn.”
Không để ý đến biểu cảm kỳ lạ trên mặt nam nhân, Khước Liên Y đi tới gõ cửa.
Xương ngón tay gõ vào cạnh cửa, tiếng vang êm tai vang lên hai lần, nhưng đề không có người trong phòng ra mở cửa, ngược lại còn vang lên vài tiếng ho khan, hiển nhiên là có người không muốn mở cửa .
Nàng bất mãn giật giật khóe miệng, tự làm rõ thân phận: “Không phải ngươi nói muốn gặp Bồ Tát của ta sao? Nếu không gặp, vậy chúng ta có thể đi rồi.
“Là ngươi” bên trong cuối cùng cũng có tiếng đáp lại, nhưng tiếng ho lại khàn đặc hơn trước, giống như mỗi một chữ phun ra đều là ở kéo dây thanh quản gào rống: “Vào đi, cửa không khóa.”
Vừa dứt lời, nàng tiện tay dùng sức, quả nhiên, khẽ đẩy một cái đã vào được.
Nhưng niềm vui chỉ kéo dài trong chốc lát.
Bàn chân cùng thân thể nàng đều đóng băng ở cửa, không cách nào di chuyển, hoặc là nói không biết nên di chuyển thế nào.
Mùi thuốc nồng nặc! Rất đắng rất khó chịu!
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy sự phản kháng, nếp nhăn giữa hai lông mày càng thêm sâu. Nàng cảm thấy rằng mình không đến phòng thiền hành hương trong chùa, mà rơi vào ấm sắc thuốc.
Mất tự nhiên trên mặt chỉ lướt qua giây lát, nàng làm như chưa xảy ra chuyện gì kéo Thẩm Mính Ân đi vào.
Thợ khắc tượng vốn đang nằm trên giường trúc ngủ trưa, thấy nàng tới cũng rất nể tình, kéo đôi giày vải đã rách nát đứng lên, tầm mắt lướt qua người nàng, trực tiếp nhìn vào mặt nam nhân xa lạ.
Rất tuấn tú.
Cho dù đã khắc rất nhiều tượng Quan Âm, hắn cũng phải khen một câu từ tận đáy lóng.
Chỉ là……
“Thật kỳ lại, rõ ràng dung mạo như Phật, nhưng hai mắt lại có thể nói là tục khí tới cực hạn.”
Hắn cười ác ý, chỉ là đánh giá tầm thường nhất.
Theo cách nhìn của hắn, cái gọi là tục hay nhã chẳng qua chỉ là định nghĩa của người đời, thích chính là nhã, không thích chính là tục, nhưng trên đời này vẫn còn rất người kỳ lạ, không tồn tại sự đối lập giữa tục và nhã.
Con người nóng nảy, không cam lòng làm “tục”, nhưng cũng không thể không “tục”, có được một đôi mắt sáng lại đen tối như hắn quả thật không dễ.
Cho nên tục trong mắt hắn là bao gồm cả thế gian, đời người trăm cảnh phồn hoa là khen thưởng.
Thẩm Mính Ân cũng không nghĩ nhiều, theo nói: “Đôi mắt của ta kém xa Quan Âm Đại Sĩ.”
Hắn chỉ vào hình dạng đôi mắt của chính mình, từ xưa đến nay trong bích hoạ hay sách cỏ bất luận là Quan Âm hay là Phật Tổ đều có đôi mắt phượng hẹp dài, hắn thì không. Điểm giống nhất có lẽ chỉ là một chút đỏ ở giữa lông mày mà thôi.
Không tiếp tục nhìn Thẩm Mính Ân, thợ khắc tượng cười với tiểu cô nương quen thuộc: “Khó trách ngươi tâm tâm niệm niệm, quả nhiên là cảnh tinh lân phượng, ánh mắt rất tốt.”
“Đúng đúng.” Khước Liên Y không chịu nổi được người khác khen ngợi, nghe được mấy lời thẳng thắn này lập tức lâng lâng, cũng may là không có đuôi dài nếu không cũng đã phe phẩy sau lưng.
Thợ làm tượng lại nói: “Hơn nữa nhìn kỹ đúng là có vài phần tướng Bồ Tát.”
Khước Liên Y nhướng mày, học dáng vẻ lúc trước của hắn trêu ghẹo lại: “Bồ Tát không phải mỗi người một vẻ sao, đương nhiên không ai giống ai.”
Thợ khắc tượng cười không nói gì, xoay người lấy một chuỗi Phật châu trong ngăn tủ nhỏ.
Nhìn
thoáng qua, có khoảng mười hai ba hạt, kích thước không nhỏ, mỗi hạt đều có
khắc hoa văn riêng biệ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.