Lúc trở về phủ tướng quân cũng vừa đúng lúc.

Chân trước bọn họ vừa bước vào cổng sân, mái hiên ngoài trời liền bắt đầu đổ mưa.

Mưa xuân liên miên không dứt, vừa ẩm ướt lại dính nhớp y như hồ nhão.

Vì trèo tường vào nhà, sợ người khác chú ý, Khước Liên Y không để bất kỳ người hầu nào vào phòng, lấy mồi lửa đốt nến  cùng đèn dầu, cuối cùng đặt chụp đèn lên. 

Đặt rượu và gà nướng lên bàn, Thẩm Mính Ân nhìn một vòng, cảm thấy vô cùng mới lạ.

Mặc dù đời trước hắn cũng từng đi vào một lần, hơn nữa còn xảy ra một số chuyện không đáng nhớ lại. Không giống như lần này, lần này là nàng yêu cầu, hoặc là nói nàng mời.

Tức bắt đầu từ giờ phút này, lễ nghi phiền phức, quân tử chi nghi mười mấy năm này đều vứt bỏ hết ra sau đầu.

Hắn cũng muốn cố gắng hưởng thụ hạnh phúc lúc này.

Ánh lửa cháy rực lên, cùng ánh đèn nhảy múa, tầm mắt hắn vô thức đảo xung uang, cuối cùng rơi xuống tượng Quan Âm được tôn thờ ở góc phòng.

Tượng Quán Âm tạc bằng đá, nét mặt hiền từ không biểu cảm, tay phải có chưởng ấn, khuỷu tay trái có hai đóa sen. Bức tượng Quan Âm đều chỉ có màu xám xịt, đến cả đài sen dưới chân cũng không có màu sắc gì khác, nhưng nốt chu sa giữa lông mày lại khiến lòng người rung động.

Hơn nữa, bức tượng Quan Âm linh thiêng này là một vị Bồ tát nam.

Bình tĩnh chuyển ánh mắt đến nơi khác, lại nhìn phản ứng của Khước Liên Y, đối phương vẫn còn đang nghiên cứu chụp đèn, không chú ý đến hắn.

 “Hóa ra Tuế Tuế tin Quan Âm?” Hắn ngập ngừng hỏi.

Khước Liên Y quay đầu lại nhìn, đầu tiên là liếc nhìn tượng Quan Âm, sau đó mới đáp lại: “Trước kia không tin, nhưng bây giờ ta tin.”

Khước Liên Y đặt chụp đèn xuống, xách váy bước tới trước mặt nam nhân, kể lại tất cả những chuyện trước đây ở chùa Già Liên. Từ lo lắng sốt ruột sợ hắn không bao giờ thích mình nữa đến rước tượng Quan Âm về nhà, lại đến chuyện Bồ Tát phù hộ để tâm nguyện của nàng có thể thành sự thật.

Giọng nói của tiểu cô nương không lớn, còn mang theo cả giọng mũi, nghe vào tai lại vô cùng mềm mại êm tai, tựa như tiểu yêu dưới tán hoa đào xé rác mọi cản trở.

Bởi vì chứa đựng vô vàn vướng mắc cùng khó khăn riêng nên nàng nói vô cùng xúc động, đồng tử hình quả hạnh cong cong, trong mắt tràn đầy may mắn được thỏa mong ước.

Cuối cùng nói hết chữ cuối cùng, Khước Liên Y móc lấy ngón tay út của hắn: “Đại khái chính là như vậy.”

Đôi mắt đào hoa sâu thẳm nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, còn chưa kịp để nàng mất tự nhiên kháng cự, Thẩm Mính Ân đã mở miệng: “Tì Quan Âm để cầu nhân duyên, Tuế Tuế cũng coi như biết tìm đường tắt.”

Khước Liên Y chớp mắt bất mãn,  lẩm bẩm nói: “Còn không phải đều là do ngươi luôn hung dữ với ta sao, nếu không ta cũng có thể tới miếu cầu Nguyệt Lão rồi

Không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này với nàng nữa, Thẩm Mính Ân chỉ và gà nướng còn bốc hơi nóng, mỉm cười: “Còn không ăn sẽ nguội.”

Nhìn ra hắn muốn nói sang chuyện khác, Khước Liên Y quả nhiên “a” lên một tiếng, vội vàng đi bóc lá sen bọc gà nướng ra.

Trước khi bóc lá sen, Thẩm Mính Ân khẽ cau mày, có chút nghi ngờ quay đầu lại nhìn mắt tượng Quan Âm.

Bồ Tát vẫn bình thản đứng đó,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play