Thẩm Mính Ân không nhượng bộ: “So về tự luyến, ở Thục Kinh có lẽ không ai so được với quận chúa.”

Nói xong, hắn đi tới bên bờ, có một con thuyền nhỏ đã đợi ở đó từ lâu.

Khước Liên Y chỉ hận không thể cách Huyền Minh Hiên càng xa càng tốt, vội vàng chạy theo, mà người phía trước biết rõ sau lưng mình có thêm cái đuôi cũng không hề lên tiếng ngăn lại.

Làn váy tung bay, tiểu cô nương tựa như chim như nhỏ vui vẻ chạy theo hắn, còn có ý dẫm lên bóng hắn chơi đùa.

Người đi một mình còn có Lâu Vân Hàm đang ngồi trên thuyền nghịch sáo ngọc, vừa ngẩng đầu lên, không nghĩ tới lại chạm phải ánh mắt của Khước Liên Y.

Hắn nhướng mày: “Ta còn nói sao lại đi chậm như vậy? Hóa ra là đi đón người”

Thẩm Mính Ân hất cằm chỉ phương hướng, đúng lý hợp tình nói: “Ngươi đi ra.”

Lâu Vân Hàm trừng lớn mắt, thở phì phì mà nói: “Ngươi không biết xấu hổ sao, ta là người tới trước!”

Khước Liên Y tiến lên đứng một bước, mở miệng nói trước Thẩm Mính Ân, còn cố ý đứng bên cạnh hắn: “Lâu thế tử  dáng vẻ đường đường, ngọc thụ lâm phong như thế, nhất định là người thấu tình đạt lý, tính cách rộng rãi độ lương, chỉ bằng khí thế này không sợ không có thuyền.”

Cây sáo ngọc trong tay hắn xoay vài vòng, tơ hồng buộc ở đuôi đặc biệt bắt mắt.

Gió thổi bụi, kéo theo chồi non rung động.

Ánh nắng nghiêng mình đổ xuống, kéo dài bóng dáng hai người bên thuyền thật dài, không biết có phải là trời xui đất khiến hay không, hai bóng đen và xanh chồng lên nhau, từ hướng Lâu Vân Hàm nhìn lại, lại như rúc vào một chỗ.

Giả vờ buồn rầu suy nghĩ một lúc lâu, Lâu Vân Hàm mới tỏ vẻ đau khổ nói: “Được rồi, con thuyền liền nhường cho các ngươi.”

“Đa tạ Lâu thế tử.” Khước Liên Y nhanh chóng hành lễ, nhưng cũng chỉ làm bộ mà thôi, bởi vì mới vừa uốn gối động tác trên tay còn chưa làm xong đã đứng thẳng người lại.

Lâu Vân Hàm cũng không để bụng những cái đó, chỉ nâng tay vỗ lên vai Thẩm Mính Ân mấy cái, dùng khẩu hình nói: Nhìn người ta đi, rất thông minh.

Thẩm Mính Ân nhướng mày cười nhạo, ban đầu muốn nói với hắn một câu, nhưng lời nói quanh quẩn trong miệng lại bị nuốt xuống, cuối cùng hắn bắt chước khẩu hình của Lâu Vân Hàm, nói ra bảy chữ.

Bởi vì thật sự quá nhanh, trong đó có vài chữ Lâu Vân Hàm không nhìn thấy, tựa như bữa cơm chỉ ăn được một phần ba, hắn tức giận nói: “Nói một nửa đứt đầu lưỡi!”

“Ta nói ánh mắt của ngươi không tốt.”

Không muốn tiếp tục ở đây đánh Thái cực với hắn nữa, Thẩm Mính Ân lên thuyền.

Mãi cho đến khi đi được mấy bước, Lâu Vân Hàm vẫn tiếp tục đoán lời Thẩm Mính Ân vừa nói.

Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại, lại chắp ghép với những thứ mình nhìn thấy, đánh bạo đi theo phương hướng không đứng đắn, cuối cùng cũng ra được đáp án.

—— nàng ấy thích ta như vậy.

Hắn đột nhiên ý thức được, không nhịn được dừng chân, quay đầu nhìn con thuyền đã chuyển động, cười nói: “Thẩm Mính Âm ơi Thẩm Mính Âm, ngươi đúng là không đứng đắn.” 

Mặt nước lấp lánh, trong suốt như pha lê.

Thuyền hạ tựa hồ còn có con cá tụ đàn, liền vây quanh ở ảnh ngược bên cạnh.

Trên thuyền có lều vải che nắng thật dày, hơn phân nửa �

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play