Trình Lập lấy một quả táo ra khỏi túi, bước ra ngoài.
"Trình Lập..." Sau lưng vang lên một tiếng r3n rỉ khe khẽ.
"Anh Ba, chị ấy gọi anh?"
"Nói mơ thôi." Trình Lập ném lại một câu, bóng người cao lớn thẳng tắp dừng một chút, không quay đầu lại, biến mất ở cửa.
Thẩm Tầm ngủ đến nửa đêm, cảm giác cổ họng như có lửa đốt, nhịn không được ho khan mấy tiếng.
Có người bên giường đưa ly nước, cô uống vài ngụm, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Cảm ơn, " cô vừa ngẩng đầu liền sửng sốt, "Sao lại là cậu?"
"Là em mà, " Trương Tử Ninh gãi đầu, "Anh Ba có việc đi trước rồi."
"Ồ." Thẩm Tầm cúi đầu nhẹ giọng đáp, cô nhớ Trình Lập nói Trương Tử Ninh sẽ về thay anh, trong lòng cô không khỏi có chút thất vọng.
"Tôi cũng không biết anh ta đi lúc nào. Anh ta đi đâu vậy?" Cô nhịn không được hỏi.
"Điều tra viên tìm được chút manh mối, anh ấy đích thân đi theo dõi." Trương Tử Ninh chỉ một hộp cơm trên bàn, "Chị đói bụng không? Anh Ba nói chị chưa ăn gì cả, bảo em chờ khi nào chị tỉnh thì mua cho chị chút đồ ăn. Em đợi chị thấy chị ngủ mãi, liền qua nhà ăn gần đây còn chưa đóng cửa mua chút cháo, lúc này chắc hơi nguội rồi, em đi hâm nóng cho chị nhé."
Thẩm Tầm cảm thấy khóe miệng không tự chủ được nhếch lên: "Anh ta dặn vậy à?"
"Vâng, chị cũng cảm thấy bất ngờ đúng không? Dịu dàng như vậy đâu phải phong cách của anh ấy," Trương Tử Ninh nhướng mày, đứng dậy cầm hộp cơm lên, "Nhưng con người thật ra rất tốt, chị đừng bị vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy dọa sợ."
"Tôi đâu có." Thẩm Tầm cười cười, "Tôi còn rất thích anh ấy."
"Cái này phiền phức này." Trương Tử Ninh lại gãi đầu vài cái, "Rất phiền phức."
"Đừng gãi nữa, còn gãi nữa tôi không ăn nổi cháo này đâu." Thẩm Tầm nhìn cậu, híp đôi mắt đẹp lại, "Nói cho tôi biết chút coi, phiền ở đâu?"
Trương Tử Ninh dứt khoát đặt hộp cơm xuống, lại ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: "Trong lòng anh Ba có người rồi."
"Bạn gái cũ của anh ta hy sinh rồi." Thẩm Tầm khẽ thở dài.
"Chị biết rồi? Sao chị lại biết được?" Trương Tử Ninh vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển thành khiếp sợ, "Anh Ba nói cho chị rồi? Anh ấy chưa bao giờ chủ động đề cập chuyện này với người khác."
"Tôi đoán được," Thẩm Tầm nhún vai, "Đủ loại dấu vết để lại có thể suy đoán ra. Cũng cảm ơn cậu vừa rồi đã xác nhận."
"Anh Ba là vì Diệp Tuyết mà tới đây," Trương Tử Ninh thở dài, "Nghe nói gia đình anh Ba kinh doanh rất lớn, anh ấy là con út được người lớn trong nhà yêu thương nhất, trong nhà nói thế nào cũng không đồng ý cho anh ấy ở đâu, anh ấy suýt chút nữa cùng vì việc này mà làm loạn với gia đình đấy."
Diệp Tuyết.
Thẩm Tầm thầm đọc trong lòng hai chữ này. Một cái tên phổ thông, nhưng là người khắc cốt ghi tâm trong lòng anh, và cũng là vết thương giấu kín trong lòng.
Người đã vượt qua gió tanh mưa máu, tuyệt tình tàn khốc quay lại đây, hóa ra cũng là do một phần thâm tình. Ra là vậy, gia nghiệp cũng mặc kệ, nhất định phải chạy tới nơi xa tít mù khơi này, rõ ràng là việc cực nhọc, mười năm cũng không thay chiếc đồng hồ trên tay, lại còn bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Trong chốc lát, chua xót, cay đắng, ngọt ngào, ghen tuông... Vô số cảm giác cùng nhau ùa về trong lòng. Cô đưa tay lên sờ gáy, như thể hơi ấm từ lòng bàn tay anh vẫn còn đó.
Cô biết, vì anh, trong lòng cô đã nổi nên những suy nghĩ tham lam rồi.
Khi uống cháo, Thẩm Tầm nhấp vào tin nhắn WeChat chưa đọc.
Tin trên cùng là của Lý Manh, bạn thân và cũng là đồng nghiệp của cô, nhưng cô ở bộ phận lấy tin và biên tập còn Lý Manh ở bộ phận quảng cáo. Người này tên đúng như người, là một em gái dễ thương, khuôn mặt ngây thơ, chân dài miên man, quen dùng vẻ ngoài ngây thơ vô hại cùng giọng nói nhẹ nhàng mê hoặc mọi người, thực tế cô sinh ra trong gia đình tứ đại đồng đường, tính tình mạnh mẽ, bụng dạ rất "đen tối".
"Mau về đây, không có cậu thủ đô này ảm đạm quá."
Thẩm Tầm không thể nhịn được cười, trả lời bằng icon hoạt hình người õng ẹo tạo dáng: "Mình có việc lớn phải làm đây."
"Cúp có nhiều đến mấy cũng chỉ vất ở trong nhà trưng, không bằng tim lấy một tên đàn ông đi." Lý Manh đã trở lại một cách nhanh chóng.
"Ha, đang làm đây."
Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trên màn hình.
Lý Manh hỏi: " Ý quỷ gì đây? Cậu có đàn ông?"
"Đang theo đuổi thôi." Khóe miệng Thẩm Tầm cong lên.
Một icon khiếp sợ hiện trên trên màn hình.
"Mặt hàng như nào?"
"Khuôn mặt điển trai, cơ bụng 8 múi, bên ngoài lạnh lùng bên trong nóng bỏng." Thẩm Tầm suy nghĩ một lúc, gõ những từ này.
Sau một biểu cảm "wow", lại hiện lên một hàng chữ: "Nghĩ thôi đã thấy k1ch thích rồi, sờ qua chưa?"
"Chưa đâu, mới chỉ nghĩ."
"Nhưng đã hôn rồi," Cô nói thêm - "giờ làm sao đây," khi gõ dòng này, lại có chút đắc ý.
"Cảm thấy thế nào?"
"Chưa thỏa mãn, còn muốn nữa."
Lý Manh ném ra một icon người bị ăn tát, biểu tình châm chọc.
Cô hỏi lại: "Anh ta là ai?"
"Đội trưởng đội chống m a túy, tên là Trình Lập."
Phải mất một lúc Lý Manh mới trả lời: "Mình vừa tìm kiếm, trên mạng không có ảnh chụp, cậu có không, ném đây coi nào."
"KHÔNG CÓ." Thẩm Tầm vừa trả lời, vừa nghĩ có lẽ nên chụp lén anh mấy bức, tiện thể cũng thỏa mãn "ý dâm" mỗi ngày của mình.
Lúc này, điện thoại báo pin yếu.
"Cậu có mang theo sạc dự phòng không?" Cô hỏi Trương Tử Ninh, thấy cậu gật đầu phía sau.
"Mình đi vệ sinh, bọn mình nói chuyện sau nhé." Cô nói với Lý Manh, xuống giường, đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài.
Trương Tử Ninh lấy cục sạc dự phòng từ trong ba lô, đi đến bên giường, vừa mới cầm điện thoại của Thẩm Tầm lên để sạc thì một dòng chữ nhỏ hiện lên trên màn hình.
Manh Mỗ: "Cậu hôn Trình đội rồi, vậy thì tính khi nào thì đè anh ta đây?"
Tay cậu run lên, suýt làm rơi điện thoại xuống đất.
Giây tiếp theo, cậu đặt điện thoại xuống, nhanh chóng ngồi trở lại vị trí ban đầu, tim đập thình thịch.
Như này cũng bùng nổ quá rồi!
Thấy Thẩm Tầm quay lại, cậu cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng câu nói đó cứ hiện lên trong đầu như đốt pháo hoa, không ngừng hiện lên mấy chữ - hôn Trình đội rồi, khi nào thì đè anh ta.
Thẩm Tấn cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua tin nhắn mới, khóe miệng cong lên, ngượng ngùng cười cười.
Thấy vẻ mặt của cô, Trương Tử Ninh cảm thấy mình không ổn rồi.
Không được, cậu quyết định chia sẻ quả bom này với những người khác, nếu chỉ mình cậu khiêng trong đau khổ, chắc chắn sẽ nổ mạnh.
"Tiểu Mỹ, kể cho cô chuyện này, sếp và chị Tầm đã hôn nhau." Cậu quá kích động mà gõ một hàng chữ, gửi đi, lại che di động, chờ Tiểu Mỹ phản hồi.
"Cậu làm sao vậy, mặt sao lại hồng?" Thẩm Tầm nghi hoặc nhìn cậu.
"Không sao." Trương Tử Ninh hắng giọng, "Hình như có chút, ừm, nóng."
Cậu nhanh chóng cầm điện thoại lê, thấy tên của Vương Tiểu Mỹ đang nhấp nháy trên màn hình - cô gái chắc chắn cũng quá kích động đi, lập tức gọi đến ngay.
Cậu vừa bắt máy, đầu bên kia đã vang lên giọng nói: "Trương Tử Ninh, đồ đầu heo, anh gửi trong nhóm! Là nhóm của Cục! Nhóm của Cục!"
Cậu giật mình, sau đó sắc mặt tái nhợt, vội vàng tắt điện thoại rồi mở WeChat, liền thấy trong nhóm của Cục, dòng cậu gõ vừa rồi hiển thị nổi bật ở phía dưới.
Lúc đó, trái tim cậu gần như ngừng đập, ngón tay run rẩy, cậu bấm lại, một lần, không bấm, rồi lại bấm.
Thấy tin nhắn đó biến mất, cậu suýt nữa nước mắt rơi đầy mặt.
Xong đời. Dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ, lúc này hẳn ai cũng vẫn còn thức, không ai trả lời, chắc là đang còn tiêu hóa tin tức, hoặc là giả vờ không trả lời.
Trình đội... Cậu ôm đầu muốn khóc thét - nếu anh ấy cũng nhìn thấy thì sao?
Điện thoại đột nhiên rung lên, mấy người hay buôn chuyện bắt đầu lén tìm cậu anh xác nhận một cách riêng tư.
"Cậu không sao chứ?" Thẩm Tầm nhìn cậu, có chút hoang mang — nửa đêm rồi, sao cậu ta lại lộ ra vẻ mặt bi thương, tức giận, chua xót, cay đắng như vậy? Bị lừa à? Không thể nào, tên quỷ này trông giống như một trai thẳng độc thân. Chả lẽ là bị cướp mất tình yêu?
Cùng lúc đó, tại một ngôi nhà làng gần biên giới.
Trình Lập nói chuyện xong với mấy người xung quanh, cầm chiếc điện thoại di động được đặt sang một bên. Anh nhấp vào nhóm Wechat của cục, thấy Trương Tử Ninh đã thu hồi một tin nhắn.
Anh không để ý, đặt điện thoại xuống, tiếp tục xem bản đồ.
Đêm yên tĩnh như nước. Những ngọn núi xa xa triền miên giống như những bóng đen trên bầu trời, những khu rừng gần đó tràn ngập làn khói mỏng. Nửa đêm, ngôi nhà chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn lại một vài ngôi sao và ánh đèn, mọi thứ gần như yên tĩnh đến đáng sợ.
"Anh chưa từng đến khu vực này bao giờ à?" Trình Lập nhấp vào một điểm được vẽ trên bản đồ và hỏi Nghê Hoa, một cảnh sát tại đồn cảnh sát địa phương.
"Không, chỗ này là Long Lâm, người chết trong thôn này đều chôn ở nơi đó, bình thường người thôn khác sẽ không tiến vào Long Lâm. Thế hệ trước nói nếu như người ngoài tiến vào, sẽ quấy rầy vong hồn nơi này, mang đến thiên tai cho con người." Nghê Hoa tiếp lời, "Hơn nữa cạnh Long Lâm cũng có một đầm lầy, người đi qua rơi xuống không ít. Cho nên gần như không có người ngoài đi vào. Giống như đồn cảnh sát ngoài thôn chúng tôi, cũng có chút kiêng kị."
"À," Trình Lập nhẹ nhàng trả lời, đứng dậy, "Đi nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay vất vả cho anh rồi."
"Vâng, Trình đội khách khí rồi, anh cũng đi ngủ sớm một chút." Nghê Hoa cũng đứng dậy, nói tạm biệt.
Trình Lập theo anh ra khỏi nhà, dựa vào cửa, châm một điếu thuốc.
Long Lâm là nơi "cư ngụ" của những vị thần trong ngôi làng nà, cũng là nghĩa trang cư trú của những vong hồn tổ tiên. Người trong làng coi con người là sự kết hợp giữa thể xác và linh hồn, họ tin rằng thể xác sẽ diệt vong nhưng linh hồn thì trường tồn bất diệt.
Rất nhiều năm trước, Diệp Tuyết đã nói với anh điều này. Cô ấy là người gốc Vân Nam, tuy người Hán nhưng cô rất quan tâm đ ến văn hóa truyền thống địa phương, thỉnh thoảng cô sẽ kể cho anh nghe điều gì đó, anh lắng nghe và dần dần ghi nhớ không ít.
Nếu linh hồn thực sự có thể tồn tại, những năm qua cô ấy đã ở đâu?
Anh nhìn lên bầu trời đêm, sau cơn mưa, bầu trời thoáng đãng đầy sao.
Đối với những ngôi sao cổ xưa này, niềm vui và nỗi buồn của nhân thế thực sự không đáng kể. Nhưng có bao nhiêu người bị mắc kẹt trong quá khứ, tương lai mờ mịt, bị mắc kẹt trong vũng lầy thời gian, đau khổ giãy giụa.
Hút xong điếu thuốc, điện thoại rung lên.
Là wechat của Thẩm Tầm, tên wechat của cô là Lost n found. (Lạc mất và tìm thấy)
Anh bấm vào đó, vài dòng tiếng Anh nhảy ra——
"Stars should not be seen alone.
That"s why there are so many.
Two people should stand together and look at them.
One person alone will surely miss the good ones."
(Sao không nên chỉ ngắm một mình
Đó là lý do tại sao có rất nhiều vậy,
Hai người bên nhau cùng ngắm,
Một mình chắc chắn sẽ bỏ lỡ những điều hay.)
Không biết ai viết mấy câu thơ này, lại bị cô mượn làm đề tài.
Anh tắt màn hình, khuôn mặt nghiêm nghị của anh lại chìm vào bóng tối.
Ý định của cô nhóc này không thể rõ ràng hơn. Nhưng sao cô ấy phải vậy.
Sao không đến một nơi tươi sáng hơn. Anh đã ở trong bóng tối, bao phủ bởi máu và tội lỗi.
Anh sờ hộp thuốc lá, lấy ra một điếu khác đưa lên miệng. Chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó mơ hồ vướng mắc, cảm thấy không vui, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài khe khẽ.
Trên đời này, ai mệt vì ai, ai nợ ai.
Thẩm Tầm chôn mặt ở trong gối, nhìn chằm chằm điện thoại chờ mười phút, vẫn không có trả lời.
Dưới tin nhắn cô ấy gửi, luôn chỉ có ô nhập liệu của riêng cô.
Đến phút thứ mười một, cô bắt đầu suy nghĩ xem mình có bốc đồng hay không.
Gửi tin nhắn này chủ yếu là vì xem bảng tin của bạn bè bị xúc động. 20 phút trước, cô nhìn thấy một bài đăng của người bạn là bác sĩ tâm lý - "Biểu hiện của cảm giác tồn tại dựa trên nhận thức tâm lý của người khác về bạn. Việc thiết lập loại nhận thức này đòi hỏi phải truyền thông tin liên tục và thường xuyên, có thể bằng nhiều cách khác nhau, bao gồm lời nói, âm thanh, hành động, v.v."
Sự thật chứng minh, những nỗ lực của cô để cho anh cảm giác được cô tồn tại hơn đã thất bại.
Câu cô gửi là của Augustine Burroughs. Người này có một cuốn sách tên là "Vực sâu phiền muộn". Bốn từ này không thể thích hợp hơn để diễn tả tâm trạng của cô lúc này.
Vừa định bỏ cuộc, trước mắt cô lóe lên một thứ gì đó, cô vội vàng giơ điện thoại lên lần nữa. Trên cùng của trang trò chuyện xuất hiện "Đối phương đang nhập..."
Cô phấn khích đến mức suýt kêu lên.
"Ngủ sớm đi."
Ba từ ngắn gọn, nhẹ tênh. Hoàn toàn là phong cách của anh.
Cô đấu tranh nửa ngày, gửi icon người biểu cảm gật đầu.
Vừa gửi xong, cô lại hối hận—— "Ôi," như này không phải không còn cách tiếp tục trò chuyện với anh ấy sao? Ôi, ngu ngốc làm sao!
Cô không nhịn được nói thêm một câu: "Anh còn chưa ngủ sao?"
Sau khi "Đối phương đang nhập...", cô nhìn thấy một câu nhảy ra trên màn hình: "Tôi ngủ rồi."
Ý gì đây? Thẩm Tầm che mặt, cảm thấy đầu óc vừa mới phát sốt không đủ dùng.
Ngủ rồi mà còn nhắn tin với cô? Đợi đã... Hình như anh ấy đang trêu mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT