Một bữa trưa, tẻ nhạt vô vị.

Thẩm Tầm đặt dao nĩa xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vốn trong xanh nhưng trong nháy mắt, mây đen nổi lên, theo gió mà đến.

Cô nhìn Hứa Trạch Ninh đang ngồi đối diện, sắc mặt anh âm u, tự hỏi có phải cuộc gặp qua điện thoại không thoải mái hay không.

"Công việc có vấn đề gì sao?" Cô vì lễ phép mà quan tâm hỏi.

"Sao, mong anh quay về sớm hơn chút à?" Anh dùng khăn ăn lau khóe miệng, giọng điệu có chút giễu cợt.

Thẩm Tấn không thèm nói chuyện với anh nữa.

Khi cô đi đến bãi đậu xe ngoài trời, chưa kịp chạm vào tay cầm, Hứa Trạch Ninh đã ấn cửa xe, đè cô dưới thân, đôi mắt anh rực lửa, không thể chịu đựng được nữa.

"Anh làm gì vậy?" Cô mở to mắt ra sức vùng vẫy.

"Anh làm gì à?" Khóe mắt anh thoáng thấy cách đó không xa bóng một người đàn ông, lửa giận càng thêm mãnh liệt, "Tầm Tầm, anh kiên nhẫn chờ em lớn lên, quan tâm em. Kết quả nhận lại được cái gì? Em da mặt dày cho không tên đàn ông khác? Nếu em coi bản thân mình tùy tiện như vậy, anh cần gì phải khách khí?"

Theo ánh mắt của anh, Thẩm Tầm quay đầu lại, thấy Trình Lập dựa vào xe hút thuốc.

Đằng sau bóng dáng cao lớn là bầu trời đầy mây nặng trĩu, và đôi mắt anh bình tĩnh như những vì sao lạnh lùng, như thể việc cô vướng vào Hứa Trạch Ninh chỉ là một vở kịch của người qua đường đối với anh, tình cờ sống động, xem qua quên ngay.

Phải, anh nói rồi, anh không có trái tim. Hắn từ lâu đã tu luyện thành thân thể kim cương không hủy, cho dù đi qua cả bụi qua cũng không dính vào một chiếc lá.

Dưới cơn khó thở, cô cong khóe miệng cười khẽ, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ rạng ngời.

"Hứa Trạch Ninh, anh khó chịu cái gì? Anh khó chịu cô gái nhỏ trước kia luôn ngoan ngoãn đi theo anh, bây giờ cô ấy có gai, dắt tay cũng đâm phải anh à? Anh khó chịu vì anh đã ở bên cô ấy lúc cô ấy bất lực nhất, nhưng cô ấy không biết đáp lại sao? Nếu anh muốn so đo ân tình này, không thành vấn đề, em đây sẽ cùng anh về khách sạn, đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta phải quý trọng thời gian vàng ngọc. Đến lúc đó, anh muốn em phối hợp như nào cũng được, thích gọi anh Ninh hay là Trạch Ninh, tùy anh."

Vừa nói vừa cười, cô đưa mắt nháy mắt với người đàn ông cách đó không xa, có chút căm hận lại có chút tàn nhẫn.

Trên đời ai chẳng vậy, thứ càng không có được lại càng muốn, nhưng thứ đạt được lại dễ dàng lãng phí.

Nhìn thấy chiếc xe lái đi mang theo một một đôi nam điên cuồng nữ ai oán, Trình Lập nhìn đi chỗ khác, hít một hơi thật sâu điếu thuốc.

Nhưng trong đầu anh không tự chủ được lại hiện lên: "đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta quý trọng thời gian vàng ngọc đi, đến lúc đó anh muốn em phối hợp như nào cũng được... Lúc cúi đầu xuống, phảng phất hình ảnh kia như ở ngay trước mặt, cô gọi nhẹ nhàng, quyến rũ đến tận xương tủy, anh Ninh, anh Ninh.

Anh bóp mạnh điếu thuốc, chặt đứt suy nghĩ của mình.

Liên quan gì tới anh.

Hứa Trạch Ninh đen mặt suốt chặng đường.



Vừa vào phòng, người kia liền đi theo, xoay người đè cô vào cửa: "Em nghĩ anh không biết mấy lời kia em định nói cho ai nghe sao? Nếu em muốn diễn nguyên vở kịch này, anh cũng không nhân từ nương tay đâu."

"Sao, chẳng lẽ em cho rằng Trình đội của em một đường đuổi theo đến đây sao?" Khóe miệng của anh hiện lên một tia cười lạnh, "Đáng tiếc, hắn giống như cũng không thèm để ý."

"Ai nói em đang diễn, em đang rất nghiêm túc." Thẩm Tầm đau đớn và nhìn thẳng vào mắt anh, "Lần đầu tiên dùng dao cắt cổ tay mình, Thẩm Tấn Sinh cũng nói em đang diễn."

Một hình ảnh đẫm máu của quá khứ hiện lên trong đầu, sự nhiệt tình của Hứa Trạch Ninh biến mất, anh chậm rãi buông tay ra, trong mắt hiện lên sự bất lực: "Ông ấy là cha em."

"Ông ta ngoại trừ cho em một hạt giống một cái họ, liên quan gì đến em." Thẩm Tầm bình tĩnh nói.

"Không phải như em nghĩ đâu, ông ấy giờ tuổi cũng lớn..."

"Nếu như anh cầu tình thay ông ấy, đừng trách em trở mặt."

"Chúng ta cứ làm bạn tốt cũng được." Rốt cuộc Hứa Trạch Ninh biết không lay chuyển được cô, day day trán, bất đắc dĩ thở dài: "Tầm Tầm, chắc kiếp trước anh nợ em."

"Em muốn chọc tức anh, chọc anh lúc mất lý trí làm tổn thương em, để cho em nhân cơ hội một đao chặt đứt đoạn tuyệt quan hệ đúng không?" Anh lùi lại, trở lại bộ dáng công tử lễ độ, " Anh sẽ không mắc mưu đâu, anh chờ đợi em đã nhiều năm như vậy, sao để ý thêm chút thời gian chứ?"

"Em mệt rồi, có thể ở một mình không?" Thẩm Tầm nhẹ giọng nói.

"Tầm Tầm, từ khi em 15 tuổi, mọi việc em làm đều chỉ vì tìm kiếm k1ch thích mới, vị Trình đội kia, đối với em mà nói có phải cũng như vậy không?"

Trước khi ra ngoài, Hứa Trạch Ninh đã vứt lại câu nói này.

Tám giờ tối, trời lại bắt đầu mưa, tiếng động đập vào nóc xe. Trong xe đã mờ khói, Trình Lập nhấn nửa dưới cửa sổ, khói xanh thoát ra, mưa lạnh làm ướt cánh tay anh.

"Anh Ba?" Giang Bắc liếc nhìn tòa nhà nhỏ bên cạnh, thấp giọng gọi hắn.

Đôi mắt đen trầm xuống, Trình Lập phun ra một chữ: "Đi."

Trong lúc nhất thời, trong khách sạn bốn tầng vang lên những âm thanh hỗn tạp của tiếng la hét, chửi bới, va chạm.

Sau vài tiếng kính vỡ, ai đó đã nhảy từ tầng hai xuống. Trình Lập đẩy cửa xe và đuổi theo gã.

Trong một con hẻm tối, tên đàn ông chỉ mặc một chiếc quần đùi, c ởi trần dừng lại cách Trình Lập 10m và đột ngột quay người lại.

Trình Lập cũng dừng lại, nhìn con dao trong tay, lạnh nhạt nói: "Ông chủ Tiết, tôi khuyên ông đừng làm trò ngớ ngẩn."

"Trình đội, thả cho tao một đường đi, thứ này chỉ là vật trang trí, nhưng nếu mày nhất định phải phân cao thấp, tao cũng không khách khí." Giọng nói của chủ khách sạn Triều Dương Tiết Thanh lộ ra vài phần tàn nhẫn.

Trình Lập bất động nhìn gã chằm chằm: "Được, mày thử xem."

Không biết là bởi vì trong ngõ nhỏ gió lạnh, hay là Trình Lập trong đêm ánh mắt bình tĩnh, Tiết Thanh co rúm lại.

"Tránh ra." Gã nghiến răng đe dọa lần nữa.

Trình Lập sờ túi rồi liếc gã: "Lạnh không? Muốn hút thuốc không?"

"Sếp, chạy mau!" Một tiếng hét lớn truyền đến, Trình Lập phía sau có một ánh lạnh lóe lên truyền đến. Gần như cùng lúc đó, Tiết Thanh cầm con dao trên tay lao về phía anh.

5 phút sau.

Giang Bắc mồ hôi nhễ nhại chạy tới, liếc nhìn hai người trên mặt đất, lại nhìn cánh tay phải đang chảy máu của Trình Lập: "Anh Ba, có nghiêm trọng không?"

"Không sao, không sâu." Trình Lập dùng tay trái che vết thương, vẻ mặt bình tĩnh, "Đem bọn họ đi."

Sáng hôm sau, khi Thẩm Tầm đến văn phòng của cục, chỉ thấy mình Trương Tử Ninh.

"Sao chỉ có mình cậu?" Cô nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, "Hôm qua ngủ không ngon?"

"Tối hôm qua tôi hành động bên ngoài, phát hiện 21 gam m a túy và 140 gam th uốc lắc," Trương Tử Ninh nhíu mày, "Bên Trình đội còn chưa nghỉ ngơi nhiều, bọn họ đang ở trong phòng thẩm vấn, đoán chừng có thể moi được vài thứ."

"Tay cậu làm sao vậy? Bị thương?" Thẩm Tầm nhìn thấy trên mu bàn tay giơ lên ​​của cậu có vết xước cùng vết bầm tím.

"Này, chuyện nhỏ với tôi thôi," Trương Tử Ninh giơ tay ra hiệu, "Người bị thương là Trình đội, bên kia cầm một con dao gọt dưa hấu dài như vậy, em vừa thấy đã có chút sợ hãi."

Thẩm Tầm trong lòng thắt lại: "Anh ta bị nghiêm trọng không?"

"Em nói nên nghỉ ngơi một chút, nhưng anh ấy cũng không để tâm," Trương Tử Ninh lắc đầu, "Ôi, anh ấy lúc nào cũng như vậy, không ai nói được..."

Cậu còn chưa nói xong, Thẩm Tầm đã đi ra khỏi cửa.

Thẩm Tầm lặng lẽ bước vào phòng thẩm vấn, đặt một cốc trà sữa lên bàn, lấy một cuốn sổ và ngồi trong góc chăm chú lắng nghe.

"Đồ để cho các người kiểm tra hết rồi, mày còn muốn gì nữa?" Tiết Thanh đỏ mắt, bị dày vò cả đêm, tâm tình đã bắt đầu cáu kỉnh, "Đàn bà của tao còn không bám dính như mày, Trình đội này, mày có đam mê đặc thù nhỉ? Thích tao à?"

"Giữ miệng sạch sẽ đi." Giang Bắc lạnh lùng nhắc nhở.

Trình Lập không vội nói, cầm chiếc cốc bên cạnh nhấp một ngụm trà, mùi thơm đặc trưng của trà bá tước được pha với sữa, nhấp một ngụm đã thấy ấm áp sảng khoái, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Tử Ninh, kiểm tra kĩ khách sạn của ông chủ Tiết đi. Đừng sợ rắc rối, nếu làm loạn lên, ông chủ Tiết vừa lúc cải tạo, việc kinh doanh sẽ tốt hơn." Anh nhếch khóe miệng, bình tĩnh nói.

"Vãi–..." Tiết Thanh mắng.

"Tiểu Mỹ, cũng viết câu này vào." Trình Lập ra lệnh.

 Vương Tiểu Mỹ không thể nhịn được cười, làm mặt quỷ với Thẩm Tầm, người sau cũng cong khóe miệng.

Lúc này, điện thoại rung lên, Trình Lập nghe điện thoại: "Tử Ninh? Cậu lấy được bản thiết kế rồi đúng không... À, hiểu rồi."

Sau khi cúp điện thoại, anh dùng ngón tay thon dài gõ bàn vài cái, như đang nghĩ đến điều gì, vẻ mặt vui vẻ.

Biểu cảm của Tiết Thanh ngày càng trở nên lo lắng.

"Ông chủ Tiết, bức tường trong phòng làm việc của ông dày hơn 30cm so với thời điểm khách sạn thi công. Tại sao nhỉ?" Trình Lập ngẩng đầu nhìn gã.  

Tiết Thanh sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Trình Lập đứng dậy vỗ vai gã: "Ông chủ Tiết, xin thứ lỗi, tôi sẽ hoàn trả chi phí phá bỏ bức tường cho ông."

Khi đến cửa, anh lại nhớ ra điều gì đó, quay lại bàn, bưng tách trà lên rồi lại đi ra ngoài.

Ngoài hành lang, gió hơi lạnh. Trình Lập tựa vào cột, quay đầu liếc người đi theo sau: "Trà rất ngon, cám ơn."

"Whittard," anh liếc nhìn nhãn túi trà, "một nhãn hiệu đã lâu tôi không uống, cô tự mang tới à?"

Thẩm Tầm gật đầu, nhìn cánh tay anh: "Có nặng lắm không?"

Máu vẫn rỉ ra từ chiếc băng trắng.

"Không sao." Anh cúi đầu nhấp một ngụm trà.

"Cố như vậy làm gì?" Thẩm Tầm hỏi.

Khi đến gần, cô có thể nhìn thấy rõ ràng tia máu đỏ ngầu trong mắt anh.

"Không cố như vậy thì làm gì?" Anh hỏi ngược lại, "Thật ra cũng không phải cố, chỉ là làm bổn phận mà thôi."

Anh nói nhẹ nhàng, nhưng cô nhìn thấy tia máu rõ trong mắt anh.

"Đưa cho tôi." Thẩm Tầm cầm lấy chén trà đã uống xong, chạm vào ngón tay anh, cau mày nắm lấy cổ tay tay, "Anh nóng quá, phát sốt à?"

"Tôi không sao." Thấy những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn bắt lấy mình, Trình Lập lui về phía sau một bước, tránh tiếp xúc của cô.

"Đi bệnh viện." Thẩm Tầm ra lệnh.

"Tôi còn nhiều chuyện cần xử lý." Trình Lập cau mày cự tuyệt. Anh biết thân mình hơi nóng, nhưng không đến mức phải đến bệnh viện.

"Nếu vết thương bị nhiễm trùng thì sao?"

"Thân thể như nào tôi biết rõ nhất, đi trước." Cô còn chưa kịp trả lời, anh đã xoay người sải bước đi về phía cầu thang.

Thẩm Tầm đuổi theo, nghe thấy anh nghe điện thoại: "Kiều Mẫn? Cậu nói... Cô ấy ở đâu? Tôi biết rồi."

Hai người một cao một thấp vượt qua bồn hoa cùng hàng rào, một trốn một đuổi, nếu có ai nhìn từ xa sẽ cảm thấy cảnh tượng này có chút khôi hài.

Đến phía trước một chiếc mô tô, Trình Lập quay đầu nhìn người theo sau, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa mũ bảo hiểm cho cô: "Đội vào đi."

"Cái gì?" Thẩm Tầm không hiểu.

"Không muốn đi theo tôi à?" Anh muốn thở dài một hơi, "Vậy đội vào, lên xe đi."

Thẩm Tầm cầm lấy mũ bảo hiểm, sau đó nghiêm túc nhìn chiếc mô tô: "Xe tuần tra của anh đâu?"

"Cho một đồng nghiệp bên điều tra kinh tế mượn làm xe cưới." Trình Lập vừa đội mũ bảo hiểm vừa giải thích, "Yên tâm, tôi không làm ngã cô đâu."

"Ý tôi không phải vậy." Thẩm Tầm đội mũ bảo hiểm lên, trong lòng cảm thấy không thoải mái, ngẩng đầu liền thấy mặt mình kề sát, tim đập chậm lại một nhịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play