Trì Thanh đã gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý, mới gặp đã động tay động chân như này thì đây là người đầu tiên.
Găng tay màu đen bị người đàn ông cầm trong tay, rõ ràng chỉ là một động tác rất đơn giản cũng thật sự chẳng có ý nào khác, nhưng hắn lại làm nó trông chẳng đứng đắn chút nào.
Tên kia: “Đừng nhúc nhích, tôi lại chẳng ăn cậu, căng thẳng cái gì?”
Trì Thanh: “Cút ra.”
Tên kia: “Cậu tiếp tục thế này thì khi nào mới trị khỏi bệnh ưa sạch sẽ? Đến phòng khám chữa trị, trước hết thái độ phải đàng hoàng, nhịn chút đi.”
Trì Thanh: “…”
Găng tay bị đối phương cởi đến chỗ khớp ngón tay, đôi tay này ít khi nhìn thấy ánh mặt trời, lộ ra một màu trắng gần như bị bệnh, đốt ngón tay rất mảnh khảnh, khiến người kia nhìn chằm chằm.
Trì Thanh lẩm nhẩm “giết người là phạm pháp” ở trong bụng, chịu đựng cảm giác khó chịu, ngước mắt nhìn hắn.
khó ở của đối phương: “Được, không muốn nói thì không nói.”
Hắn không tiếp tục cố chấp với chủ đề này nữa, chuyển sang hỏi: “Tôi bật nhạc nhé?”
Một bản nhạc piano có giai điệu nhẹ nhàng chảy chầm chậm trong phòng tư vấn.
Máy phun tinh dầu trong phòng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
“Tâm lý học thường cho rằng âm nhạc có tác dụng trong việc xoa dịu cảm xúc, âm nhạc là một loại ngôn ngữ có thể khiến con người cảm nhận được sự bình lặng của tâm hồn.” Ngón tay của tên kia vỗ mấy cái theo tiết tấu lên bàn, “Cậu nhắm mắt lại thử xem.”
Trì Thanh muốn nói thực ra anh không có cảm giác gì với âm nhạc.
Chiêu này đã được các giảng viên dùng thử lúc học ở trong học viện điện ảnh trước đây.
Với lại tư thế ngồi còn rất huênh hoang.
Trì Thanh nghi ngờ hôm nay mình ra ngoài không xem hoàng lịch, anh đoán trúng tên này không phải bác sĩ, nhưng không ngờ tên này cũng là đến khám bệnh: “Bản thân anh có bệnh còn khám bệnh cho người khác?”
“Có lẽ cậu hiểu lầm rồi.” Họ Giải dường như không có ý đó thật, “Tôi không nói tôi là bác sĩ.”
“Anh nói nhảm nhiều như thế.”
Chân mày kẻ họ Giải khẽ nhúc nhích: “Cậu bỗng nhiên mở cửa bước vào, bác sĩ Ngô không ở đây, tôi cũng phải lịch sử tiếp đón. Tôi tưởng rằng chúng ta đang tiến hành giao lưu hữu nghị.”
“…”
Mẹ nó chớ giao lưu hữu nghị.
Tình huống nhầm lẫn này được giải quyết rất nhanh, biểu hiện cụ thể là kẻ họ Giải tự giải quyết bản thân, hắn nói một câu “Xin lỗi, đã mạo phạm, là tôi không nói rõ ràng”, tiện thể an ủi tiếp tân đây không phải lỗi của cô ấy. Lúc ra ngoài, hắn thậm chí còn đưa một viên kẹo bạc hà cho bác sĩ Ngô “Bác sĩ Ngô, vừa rồi tôi nghe thấy giọng bác sĩ có hơi khàn, chú ý cổ họng”, rồi còn rất chu đáo đóng cửa lại giùm.
Bác sĩ Ngô lúng túng tại chỗ một hồi: “Xin lỗi, anh Trì, có thể cho tôi mấy phút không, tôi chuẩn bị một lát. Buổi tư vấn của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”
Thành thật mà nói Trì Thanh không muốn tiếp tục khám ở phòng tư vấn này nữa.
Lúc ngồi chờ ở bên cạnh, anh tháo găng tay ra, mở điện thoại xem thời gian.
Cuối cùng mở điện thoại, thứ nhìn thấy đầu tiên không phải thời gian mà là một đống tin nhắn mà Quý Minh Nhuệ gửi đến.
Hôm nay Quý Minh Nhuệ trực ban, vẫn nhớ chuyện Trì Thanh nói anh sẽ đi bệnh viện, kiềm lòng không đặng phát biểu ý kiến.
– Ông gặp bác sĩ chưa?
– Bác sĩ nói thế nào?
– Hôm qua sau khi về tôi lại đắn đo suy nghĩ một hồi, tôi cảm thấy bệnh ưa sạch sẽ này của ông, khó trị.
Tin nhắn sau đó khá dài.
– Ông có còn nhớ lúc chúng ta mới quen biết không? Nguyên năm lớp 10, nguyên một năm, tôi chưa từng nhìn thấy tay ông trông thế nào. Lúc đó lớp chúng ta đều cho rằng có lẽ cơ thể ông có bệnh không tiện nói, ví dụ như thiếu một ngón tay các kiểu.
Trì Thanh đáp: Mẹ nó, ông mới có bệnh có khó nói.
Một lát sau, anh lại gửi đi mấy chữ.
– Gặp một tên điên.
Quá trình tư vấn cũng coi như suôn sẻ, bác sĩ Ngô giống như giới thiệu quả thực xứng với danh “ấm áp như gió xuân”.
Trước khi bắt đầu tư vấn, bác sĩ Ngô đặt cốc giữ nhiệt xuống, lại mở hồ sơ ra.
Trên hồ sơ của Trì Thanh có một hồ sơ khác chồng lên, anh vô tình nhìn trộm hồ sơ của người khác, nhưng mà trang hồ sơ này thật sự rất khó làm người ta không chú ý, đó là một tờ hồ sơ hoàn toàn trống trơn.
Bác sĩ tâm lý sẽ viết kết quả chẩn đoán và đánh giá qua mỗi lần trò chuyện với người đến tư vấn.
Nhưng mà trong trang hồ sơ này lại không có câu nào, cả tờ giấy trống không, không có bất cứ vết chữ nào, chỉ trong cột họ tên ở trên cùng điền hai chữ: Giải Lâm.
Trên hành lang bên ngoài văn phòng.
Giải Lâm đi ra ngoài với tiếp tân, sau khi về lại chỗ làm việc của mình, tiếp tân lại tiên tục cảm thán: “Người như anh Giải rốt cuộc có vấn đề gì nhỉ?”
“Lần trước tôi nghe bác sĩ Ngô gọi điện thoại.” Một người khác nhỏ giọng nói, “Nói là mười năm gần đây ông chưa từng gặp tình huống thế này, không nhìn ra được gì cả, hình như rõ ràng không có bất cứ vấn đề gì nhưng mỗi tuần đều phải đến một chuyến.”
Lúc này, nhân vật chính trong câu chuyện đang ngồi trên sô pha ở khu vực tiếp khách để chờ xe.
Con mèo nằm bên cạnh đúng lúc tỉnh ngủ, con mắt ngái ngủ lè lưỡi ra liếm móng.
Giải Lâm nhìn nó, vươn tay muốn sờ đỉnh đầu nó.
Hắn ngồi ở đó vừa nhìn vừa mỉm cười, thuộc tuýp người dễ tạo thiện cảm cho người khác, nhưng mà con mèo kia lại giống như bị điện giật toàn thân. Tay Giải Lâm còn ngừng ở trong không trung, con mèo đã lập tức xù lông, chạy nhanh như chớp.
Thời gian tư vấn tổng cộng một tiếng, đều là những câu hỏi bình thường không quan trọng, chẳng qua là chuyển từ trong miệng của vị bác sĩ tâm lý này sang miệng của vị bác sĩ tâm lý khác, lặp lại một lần.
Bác sĩ Ngô cũng không biết lần tư vấn này của mình có hiệu quả hay không, vị khách họ Trì kia ngồi đối diện ông, cả quá trình trên mặt không có chút biểu cảm.
“Hết thời gian tư vấn rồi.” Bác sĩ Ngô đứng dậy, theo thói quen bắt tay tạm biệt với khách hàng, “Hi vọng lần tư vấn này có thể giúp đỡ cậu, tôi rất có lòng tin với cậu, mong cậu cũng có thể có đủ lòng tin với bản thân.”
Trì Thanh định đặt xe trên điện thoại, găng tay vừa vặn cởi xuống một chiếc.
Thế là anh nghe thấy rõ ràng lời than thở trong lòng của bác sĩ Ngô này: [Hầy, thực ra cũng không tự tin đến thế… nhưng khích lệ một chút cũng được.]
Bác sĩ Ngô nói xong, phát hiện trên mặt vị khách họ Trì cuối cùng có chút thay đổi.
Bác sĩ Ngô: “Sao thế? Còn có vấn đề gì sao?”
Trì Thanh chậm rãi rút tay ra: “Không có gì, tôi phải đi rửa tay.”
Bác sĩ Ngô: “…”
Bác sĩ Ngô nhanh chóng lại nhớ đến một chuyện: “Nghe nói lần tư vấn tiếp theo cậu muốn hẹn vào ngày 25 tháng này. À ừm, xin lỗi, tôi…”
“Tôi biết.” Trì Thanh đẩy cửa bước ra ngoài, “Ngày 25 là sinh nhật con gái bác sĩ, bác sĩ không có thời gian.”
Bác sĩ Ngô trố mắt há mồm: “… Sao cậu biết?”
Trì Thanh không có kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của ông: “Hẹn sang hôm khác đi, thời gian cụ thể tôi sẽ báo cho bác sĩ.”
Lúc anh ra ngoài đúng lúc là buổi trưa, nước mưa còn sót lại trên đường đã bốc hơi hơn phân nửa.
Quý Minh Nhuệ còn đang ở đầu bên kia dây mạng chờ anh trả lời.
– Tên điên gì?
– Người anh em, cậu đến khoa tâm thần khám bệnh ưa sạch sẽ sao?
– Rốt cuộc bác sĩ nói thế nào?
Trì Thanh lên xe, anh nhìn khung chat, nhớ đến câu nói đó của bác sĩ Ngô, giọng nói biến dạng không ngừng kêu ong ong bên tai. Trong tiếng ong ong này, anh chợt tháo găng tay ra nhìn bàn tay mình một hồi.
Chỗ khớp thứ hai của ngón áp út bên tay phải thật sự có một nốt ruồi mà bản thân anh chưa từng phát hiện. Nốt ruồi đó rất nhỏ, nếu như không phải vì màu da tái nhợt quá mức thì rất khó bị người khác chú ý.
“Tay cậu rất đẹp.”
“Có ai từng nói ngón tay của cậu rất dài chưa?”
“…”
Trì Thanh nhìn chằm chằm nốt ruồi màu nâu nhạt đó, thử nhớ lại lúc nãy kẻ họ Giải kia nắm lấy tay anh, ngoại trừ mấy câu nói nhảm nhí trong miệng hắn thì anh còn nghe thấy gì nữa không.
Bên ngoài cửa xe, phong cảnh dần dần lùi lại.
Sau khi nhìn một lúc, Trì Thanh mới nhận ra, vừa rồi tên điên kia chạm vào tay anh, nhưng anh lại không đọc được gì cả.
__________