Lục Doãn Chương suy tư một buổi tối, càng nghĩ càng cảm thấy lỗi lầm của bản thân là vô cùng nhỏ. Đúng là cậu cố tình trộm ra sau xem bí mật của Đông Cường, nhưng sớm muộn gì nó cũng nói cho cậu. Cậu biết sớm hơn chút thì có gì sai đâu chứ?

Lục Doãn Chương nghĩ rằng lời giải thích của mình rất chân thật, Ngung Tịch không tin cậu còn giận đến mức không thèm để ý tới.

Cả một buổi tối, Lưu Tuệ Tâm nén cười nhìn con trai ăn không ngon ngủ không yên. Cậu ngay cả bài tập rèn chữ cũng không làm. Lục Doãn Chương hiện giờ không sợ bị cô giáo trách mắng, chỉ sợ Ngung Tịch tuyệt giao với mình.

Còn chưa kịp tiến đến mối quan hệ thân thiết hơn, cậu đã xoay nó về vạch xuất phát.

Dù lỗi của mình không lớn lắm, Lục Doãn Chương vẫn không khỏi cảm thấy day dứt.

Cậu chưa từng ngờ đến việc Ngung Tịch lại là đứa trẻ nhạy cảm đến thế. Lục Doãn Chương mới rời mắt đi một chút, hắn đã trở về trạng thái trầm lặng quá mức quy định, một câu nói thiếu suy nghĩ của đứa trẻ khác cũng dễ dàng tổn thương hắn...

Lục Doãn Chương không tưởng tượng được kiếp trước hắn đã phải chịu đựng những gì mới hình thành nên tính cách cực đoan đó.

Nếu đời này cậu mặc kệ hắn, có phải hay không Ngung Tịch sẽ một lần nữa đi vào con đường tội lỗi kia.

Cái đầu nhỏ của Lục Doãn Chương nhức nhức, cậu băn khoăn không biết bản thân nên xin lỗi hắn bằng cách nào, nên nói gì để tránh vết thương lòng của hắn.

Nhóc con năm tuổi mà khiến Lục Doãn Chương đau đầu đến không ngủ được. Cậu ôm lấy gối bông hình cá sấu, lăn lộn từ đầu giường đến cuối giường vẫn chưa ngủ được. Lục Doãn Chương ước gì ngày mai được nghỉ, cậu vẫn chưa nghĩ xong văn mẫu.

Ước muốn của Lục Doãn Chương đương nhiên không thể thành hiện thực.

Hơn bảy rưỡi giờ, Lưu Tuệ Tâm đã vào phòng dựng cậu dậy. Lục Doãn Chương buồn ngủ đến mức không mở mắt được, biết đó là mẹ mình Lục Doãn Chương mới kiềm chế cơn nóng nảy khi chưa tỉnh ngủ. Mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, Lưu Tuệ Tâm đều vội làm thay cậu.

Đêm qua cả hai mẹ con đều ngủ không ngon. Lưu Tuệ Tâm bận làm công việc còn dang dở, Lục Doãn Chương suy nghĩ ra hàng loạt viễn cảnh cậu xin lỗi Ngung Tịch.

Cuối cùng Lục Doãn Chương vẫn đến lớp vừa đúng giờ, cậu tạm biệt mẹ, đặt chân vào cổng trường cũng là lúc trống đánh. Đông Cường chạy từ cầu trượt vào lớp, nó vẫy tay chào cậu, nhưng không đợi cậu vào lớp cùng nhau.

Lục Doãn Chương nhăn mặt khi đối diện với ánh mặt trời chói chang, thầm nghĩ mùa hè thật đáng ghét, Đông Cường cũng thật đáng ghét. (Bị bạn nhỏ nào đó giận nên bé nó thấy gì cũng cáu.)

Cậu chạy thật nhanh vào lớp học, không cẩn thận vấp phải quả bóng nhỏ ngã đập mặt vào cửa kính lớp học. Tiếng va chạm khiến mọi người trong lớp cũng tò mò ngó ra xem.

Lục Doãn Chương ngồi bệt trên mặt đất đứng dậy, lấy tai sờ sờ cục u trên trán. Thân thể trẻ con rất mỏng manh, Lục Doãn Chương không kìm được rơi nước mắt vì đau.

Đông Cường thấy Lục Doãn Chương bị thương, nó cùng mọi người mở cửa chạy ra bao quanh lấy Lục Doãn Chương, hỏi han cậu.

Lục Doãn Chương nhìn không thấy Ngung Tịch ở chỗ nào, cậu vừa đau lòng vừa đau trán, nước mắt rơi càng nhiều.

Bình thường hắn nhất định sẽ là người nhanh nhất chạy đến chỗ cậu, thổi vết thương cho cậu, ôm cậu an ủi. Nhưng giờ không có người ở đây, Lục Doãn Chương bắt đầu thấy giận, cậu nghĩ tên nhóc con này giận người cũng quá lâu rồi.

Ngung Tịch mà cậu biết không nhỏ mọn thế đâu!

Hắn không quan tâm cậu nữa rồi, còn cậu mất cả đêm suy nghĩ nên xin lỗi hắn thế nào, sáng sớm lén lấy bánh kem mang cho hắn mà bị đòn vì làm trễ giờ của mẹ.

Lục Doãn Chương lấy ống tay áo mạnh mẽ lau nước mắt, vải áo cọ vào mắt khiến nó thêm ửng đỏ.

Đông Cường thấy bạn mình khóc không ra tiếng, bình thường nó khóc đều như cái loa, Lục Doãn Chương chỉ đơn giản rơi nước mắt, nó lo Lục Doãn Chương bị đụng đầu đến hỏng. Nó định đỡ cậu vào lớp thì bị Lục Doãn Chương hất tay ra, cậu chạy biến vào lớp.

Cô giáo đến lớp cũng là lúc không khí lớp học xôn xao hết cả lên, hỏi thăm Lục Doãn Chương vài câu, ổn định lớp mới đưa tập đề luyện chữ cô mới photo cho lớp trưởng cầm phát cho từng người.

Lớp trưởng là một cô gái thẳng thắn, nó thấy Lục Doãn Chương ngẩn người như người mất hồn không nhận lấy tờ đề, lớn tiếng nói:

"Cô ơi! Bạn Lục Doãn Chương bị ngã đến ngốc rồi ạ!"

Cả lớp tức khắc bật cười, ai cũng quay đầu nhìn Lục Doãn Chương.

Còn Lục Doãn Chương đã xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cậu muốn độn thổ ngay lập tức. Cậu nén giận giật lấy tờ đề từ tay con bé lớp trưởng, không quên lườm nó một cái. Đồ con bé xấu xí não to.

Lục Doãn Chương cầm hai tờ đề, thở dài thườn thượt nhìn sang chỗ trống bên cạnh mình. Ngung Tịch không đến lớp.

Không lẽ hắn giận cậu đến mức không thèm đi học luôn?

Lục Doãn Chương không thể tin được.

Thà hắn lạnh nhạt không nói câu nào với cậu còn hơn biến mất thế này. Lục Doãn Chương sống đến đời hai vẫn không biết nhà hắn ở đâu. Nếu hắn không đi học, cậu không biết phải gặp hắn thế nào.

Lục Doãn Chương nghĩ chắc hẳn lúc bước chân xuống giường cậu đã bước sai cách, Ngung Tịch không thể tự nhiên nghỉ học vì giận cậu được.

Trong lòng Lục Doãn Chương trôi nổi những cảm xúc tiêu cực. Một phần cậu thấy tức giận vì hành động của hắn, một phần thấy cắn rứt vì ngày hôm qua đã không mặt dày giữ hắn lại xin lỗi.

Lục Doãn Chương tự an ủi mình, không có chuyện hắn sẽ nghỉ như này mãi được. Ngày mai, ngày mai Ngung Tịch đi học lại, cậu sẽ thành thật xin lỗi hắn.

Cục sưng trên đầu nhói đau, Lục Doãn Chương cũng lười học, thế là cậu quyết định xin cô đến phòng y tế.

Lục Doãn Chương la cà trên hành lang vắng người, cậu đi qua lớp nào, lớp đó lại có mấy đứa ngó ra nhìn, Lục Doãn Chương liếc nó bằng ánh mắt không thân thiện, bước đi nhanh hơn.

Cô y tế bôi thuốc cho cậu xong, không chút do dự đuổi cậu về lớp. Lục Doãn Chương lần nữa la cà, nhưng lần này cậu lái ra sau trường, cái cây cao lớn và chiếc hộp đựng con mèo chiều qua càng khiến tâm trạng Lục Doãn Chương tồn tệ.

Lục Doãn Chương không biết phải đi đâu về đâu đành về lớp. Cả buổi hôm này hệt như rối gỗ, chỉ nằm dài trên bàn. Đông Cường không dám đến làm phiền cậu, nó sợ Lục Doãn Chương tức giận sẽ đánh nó.

Lục Doãn Chương chán ghét những âm thanh ồn ào trong lớp lẫn bên ngoài. Lục Doãn Chương hầm nghĩ, từ khi nào không có Ngung Tịch ở bên cạnh cậu đã không thể vui nổi thế này? Cả người uể oải không muốn làm gì.

Đến lúc tan học, Lục Doãn Chương vẫn không vui lên được. Mất hết sức sống đeo túi vịt vàng ra khỏi lớp.

Lưu Tuệ Tâm dặn cậu hôm nay phải về nhà ngay khi tan học, cẩn thận quan sát đường phố, cô bận rộn công việc ở cơ quan, không thể đến đón cậu được.

Lục Doãn Chương đá viên sỏi ở sân trường, không còn tâm trạng rong chơi, rẽ lối thẳng đường về nhà.

Xung quanh đường phố được treo dải lụa đẹp mắt cùng đèn lồng chào đón lễ hội mùa hè. Lục Doãn Chương nào còn sức quan tâm đến mấy thứ đó, cậu ỉu xìu bước đi.

"Cút đi thằng oắt con!"

"Mẹ nó là đ* đấy! Bà đừng cho nó thuê nhà!"

...

Tiếng mắng chửi chói tai vang ra từ trong ngõ. Lục Doãn Chương chưa từng biết ở đây còn có một cái ngõ nhỏ chỉ vừa hai người đi thế này. Đám người hợp lại thành một, quây kín phần sân nhà trong ngõ.

Lục Doãn Chương không người lo chuyện bao đồng, cậu chỉ định nhìn một chút sẽ đi về thì thân ảnh nhỏ nhắn ngã lăn ra đất, cách không xa chỗ Lục Doãn Chương đang đứng.

Đứa nhóc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đồng thời nhìn đối phương. Lục Doãn Chương ngẩn người, không thể tin vào mắt mình.

"Ngung Tịch?"

Hệt như gặp phải quỷ, Ngung Tịch đang co ro dưới đất cũng phải vội đứng lên, hắn cúi đầu, vết thương đang rỉ máu ở chân khiến hắn chập chững không chạy được.

Trong đầu hắn lúc này chỉ sót lại một suy nghĩ duy nhất. Chạy! Không được để Lục Doãn Chương thấy được bộ dáng thảm hại này của mình được!

Lục Doãn Chương ngạc nhiên mở to hai mắt, giống như thấy được hình ảnh khủng bố, sắp không đứng vững.

Toàn thân Ngung Tịch căng cứng, hắn luống cuống quay người định chạy trốn. Làm sao đây, Lục Doãn Chương thấy mất rồi? Sắp bị bỏ rơi rồi, làm sao đây? Hắn nỗ lực làm người bình thường, có gia cảnh bình thường... Đều tan vỡ hết rồi, lớp ngụy trang của hắn bị thiêu đốt dưới ánh nhìn của Lục Doãn Chương mất rồi.

Bàn tay bị trầy xước của hắn đột nhiên bị nắm lấy, cả người mất thăng bằng ngã ra sau, rơi vào người Lục Doãn Chương.

Hắn nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của Lục Doãn Chương, hơi ngẩn ra sau đó hốc mắt xoang mũi cũng cay xè. Mỗi một tiếng khóc nghẹn ngào của Lục Doãn Chương, Ngung Tịch liền cúi đầu thấp xuống một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch đến không có chút hồng hào nào, nước mắt chảy dọc theo gò má.

Con ngươi màu xanh dương dần dần ảm đạm lại, không có tiêu cự mà nhìn chằm chằm đám người đang sỉ vả mẹ mình, không còn dáng vẻ chạy trối chết như vừa nãy nữa.

Ngung Tịch cảm thấy bí mật hắn che đậy đang bị phơi bày dưới ánh mặt trời mãnh liệt.

Hắn gỡ cánh tay đang ôm lấy mình, ngực phập phồng khó thở, giống như bị cưỡng ép rời khỏi trần gian. Cánh tay trắng trẻo của Lục Doãn Chương sống chết không chịu buông, siết người vào lòng. Giọng nói vừa thấp vừa khàn, giống như cố gắng đè ép giọng nghẹn ngào.

"Xin lỗi, xin lỗi... Tớ xin lỗi... Tiểu Tịch..."

Xin lỗi, lẽ ra cậu không nên trách cứ hắn, nên đến đây sớm hơn. Từng vết bầm tím trên người Ngung Tịch như từng nhát dao cứa vào tim gan cậu.

Thì ra, đời trước xảy ra chuyện này, Ngung Tịch mới chuyển đi nơi khác, tâm hồn của hắn mới hoàn toàn chết lặng.

Lục Doãn Chương thở hổn hển, hơi thở của cậu nặng nề như thiếu ô-xi, nóng bỏng phả vào cần cổ hắn làm Ngung Tịch run rẩy quay đầu lại.

Hắn thấy hốc mắt đỏ bừng của cậu không ngừng rơi nước mắt, từng giọt thấm trên vai hắn, thấm vào tim hắn, giống con thú non yếu đuối bất lực. Ngung Tịch sợ hãi nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Lục Doãn Chương, đối diện với ánh mắt rực sáng chứa đầy sự kinh hãi, áy náy và hơn hết, cảm nhận Lục Doãn Chương khó khăn hít thở, đáy lòng Ngung Tịch hoảng hốt.

Hắn cuống quýt lấy tay lau nước mắt cho cậu, không để tâm đến vết thương đau rát. Hắn vừa lau, vừa khóc không ra tiếng.

Hắn gian nan nói ra:

"Đừng khóc..."

Hắn thực sự không chịu đựng được xúc cảm đau đớn tột cùng này. Hắn hối hận. Hối hận đã để Lục Doãn Chương trông thấy cái cảnh này, thấy bộ dạng bẩn thỉu này của hắn.

Lục Doãn Chương khóc nấc lên, cậu muốn ngừng khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra. Cậu bất lực, không biết phải đối mặt với tình cảnh này thế nào, chỉ biết ghé vào bờ vai gầy của hắn, khóc lóc thảm thiết.

Ngung Tịch vuốt ve tấm lưng đang run lên từng đợt của cậu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

Mọi người xung quanh đều đang bận để ý đến mẹ hắn và bà chủ nhà cãi vã, không hề hay đến tình trạng của hai đứa trẻ.

Lục Doãn Chương bỗng rời khỏi người hắn, cậu nắm lấy vạt áo đã nhuốm bẩn, không biết nói gì cho hay, những lời an ủi đều nghẹn lại trong cổ họng, không thoát ra được.

Cậu muốn làm dịu nỗi đau khổ của hắn, nhưng lại để hắn dỗ ngược.

Ngung Tịch gỡ từng ngón tay đang cố bám lấy áo của hắn, như gỡ đi từng sợi dây sinh mệnh của mình.

Những gì Lục Doãn Chương đã làm cho hắn khiến hắn rất hạnh phúc. Cả đời này đều không quên được tình cảm Lục Doãn Chương đã dành cho hắn, vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng.

Hiện thực ngày hôm nay đã nói với hắn rằng, hắn và Lục Doãn Chương không cùng một thế giới, cậu xứng đáng với những điều tốt đẹp, chứ không phải quẩn quanh bên người như hắn.

Hắn rất bẩn, hắn không phải là người tốt, hắn không xứng đáng với Lục Doãn Chương, hắn là mầm mống xui xẻo, hắn làm Lục Doãn Chưởng đau lòng.

Như vậy đã quá đủ rồi, hắn không muốn để Lục Doãn Chương nhìn thấy dáng vẻ khổ sở, đáng thương của mình thêm một phút nào nữa.

Biết được cậu thật tâm yêu thương hắn, đối với Ngung Tịch đã là hạnh phúc khó mong.

Lục Doãn Chương ngơ ngác bị hắn cự tuyệt, nước mắt vốn đã ngừng rơi nay lại chảy ra dữ dội hơn. Cậu cố chấp ôm lấy hắn, không cho hắn giãy ra khỏi mình.

"Không được, Tiểu Tịch... Cậu không được bỏ rơi mình..."

Bị bỏ lại phía sau một lần, nỗi bứt rứt từ hình ảnh Ngung Tịch kết thúc sinh mệnh ở kiếp trước là ám ảnh kinh hoàng của Lục Doãn Chương.

Nếu chấp nhận rời đi lúc này, thà rằng bảo cậu đi chết.

"Cầu xin cậu... Tớ không sống được."

Trái tim giá lạnh của Ngung Tịch một lần nữa đập thật nhanh, thật nóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play