Tận trưa hôm sau, hai người mới về đến nhà. Lưu Tuệ Tâm sốt ruột hỏi thăm hai đứa nhóc không báo trước mà về muộn hơn dự kiến. Đối mặt với loạt câu hỏi của mẹ, Lục Doãn Chương chỉ biết cười cười trả lời cho qua, trong lòng đã thoáng chột dạ.

Cậu sao có thể nói với mẹ mình rằng con trai của mẹ dành cả đêm dỗ người yêu, sáng không dậy nổi, chỉ biết ôm eo làm nũng người yêu, kết quả ngủ không biết trời trăng mây gió. Mà Ngung Tịch chiều cậu, để cậu ngủ đến hơn chín giờ sáng mới gọi dậy.

Ngồi trên xe hơn hai giờ đồng hồ khiến Lục Doãn Chương có hơi uể oải. Có mặt mẹ ở đây nên cậu không dám để Ngung Tịch bồng bế như thường ngày, đành nhờ hắn đỡ mình ngồi xuống xe lăn rồi đưa vào nhà.

Bữa trưa đã sớm được chuẩn bị, ba người liền quây quần ăn cơm.

Lục Doãn Chương nhìn mẹ mình theo thời gian đã dần xuất hiện nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt, trong thời gian dài cậu chìm trong những suy nghĩ tuyệt vọng, cậu đã không để ý đến người phụ nữ cả đời lo toan vất vả. Nghĩ vậy, Lục Doãn Chương xót xa gắp cho mẹ miếng thịt.

"Mẹ ăn thêm thịt đi."

Lưu Tuệ Tâm mỉm cười vui vẻ, cũng gắp lại cho cả cậu và Ngung Tịch.

"Ai nha, mẹ thấy nhớ A Chương lúc nhỏ ghê..."

Bà hồi tưởng:

"Khi đó luôn miệng kêu mẹ ăn rau nhiều cho đẹp da, đúng là lươn nhỏ..."

Ngung Tịch ngồi bên cạnh cậu bỗng nhiên bật cười, hắn che miệng, mặt đỏ lên vì nín cười. Vẻ mặt Lục Doãn Chương bất lực, mặt cũng hồng hồng, chu mỏ lên, muốn kết thúc chủ đề nhạy cảm này ở đây.

"Mẹ đừng kể cho cậu ấy! Đây là bí mật! Là bí mật!"

Lời này làm mẹ cậu cười ha ha, trên bàn cơm không khí êm đềm và ấm áp.

Ăn cơm xong, Ngung Tịch tự động nhận rửa chén đĩa, để lại không gian riêng cho hai người.

Lúc này, Lưu Tuệ Tâm mới để lộ ra bộ dáng lo lắng, hỏi cậu:

"Hai đứa vẫn hòa thuận chứ?"

Nhận được cái gật đầu của con trai, bà nắm lấy đôi bàn tay đã có chút thịt, ánh mắt hiền hậu nhìn cậu, không tiếp tục vấn đề này nữa, chuyển sang nói chuyện phiếm.

Lục Doãn Chương vừa đáp lời mẹ vừa thấp thỏm nhìn bóng dáng Ngung Tịch gọt hoa quả trong bếp. Dù ở bên mẹ, đáy lòng vẫn thấy thiêu thiếu thứ gì đó.

Ba người đơn giản ăn hoa quả xem TV, một lúc sau, khi TV phát một bài nhạc nhẹ, Lục Doãn Chương ngáp một cái, Lưu Tuệ Tâm liền nhắc nhở cậu đi nghỉ ngơi.

Ngung Tịch đưa cậu vào phòng, cẩn thận dém chăn, ôm hôn chúc ngủ ngon. Trước khi hắn ra khỏi phòng, Lục Doãn Chương giữ lấy vạt áo của hắn, dặn dò:

"Nếu mẹ nói gì không hay, cậu cũng đừng để trong lòng."

Hắn gật đầu, lần nữa hôn lên môi Lục Doãn Chương, đảm bảo với cậu.

Lưu Tuệ Tâm đã ngồi đợi hắn trong phòng khách, trông thấy đứa nhỏ là nguyên nhân khiến con trai bà trở nên hạnh phúc, cũng là nguyên nhân khiến nó trở nên vô vọng trong nỗi buồn.

"Cô?"

Ngung Tịch lên tiếng, ngồi ngăn ngắn trên ghế sofa, như trẻ ngoan đợi người lớn dạy dỗ.

Ngoài trời từng đợt gió thổi vào trong căn phòng, ánh sáng theo đó len lỏi qua cửa kính, xào xạc của lá cây hay xào xạc trong lòng người.

Lưu Tuệ Tâm rót cho hắn cốc nước cam, đi vào chủ đề chính.

"Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?"

Thân thể như bức tượng đồng lúc này hơi cử động, hắn nắm chặt ly nước trong tay, đối diện với ánh mắt của bà, mỉm cười nhè nhẹ, không để lộ chút cảm xúc khác thường nào, trả lời:

"Khoảng nửa năm ạ."

Lưu Tuệ Tâm lảng tránh ánh mắt của hắn, giọng cũng lạc đi:

"A Tịch, nếu cháu lựa chọn ở bên nó chỉ vì tội lỗi, xin hãy chia tay với nó..."

Đó là một vụ tan nạn không ai mong muốn, bà không ép hắn phải chịu trách nhiệm, càng không ép hắn phải ở bên con trai bà cả đời. Đứa nhỏ của bà không lành lặn, trải qua nhiều chuyện, tâm lý nó cũng trở nên yếu ớt, bà không dám để con trai mình đối mặt với cú sốc nào nữa.

Nét cười trên khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của hắn chợt tan biến. Dẫu biết nỗi lo của bà ấy là thường tình, nhưng đáy lòng vẫn cuồn cuộn.

"Cô à, cậu ấy chưa bao giờ là sự lựa chọn, cháu cũng chưa bao giờ ở bên cậu ấy vì tội lỗi..."

Lưu Tuệ Tâm nhìn đứa nhỏ đã cao lớn hơn mình rất nhiều, khi xưa rõ ràng chỉ là cây nấm nhỏ ngại ngùng, luôn bám theo sau Lục Doãn Chương. Nếu có một điều từ khi ấy đến bây giờ vẫn không thay đổi, có lẽ là thứ cảm xúc mãnh liệt hiện hữu trong con mắt xanh ấy.

Đứa nhỏ này được hỏi thích ai nhất cũng lắc đầu không trả lời, sau này muốn làm gì cũng chỉ ngượng ngùng không nói. Hắn giấu điều muốn nói ở trong lòng, nhưng không thể ngăn cản "gợi ý" và cảm xúc hiện lên trong ánh mắt khi nhìn con trai bà.

Lưu Tuệ Tâm không nghĩ tới việc tình cảm đứa nhỏ dành cho bảo bối của bà lại là tình yêu. Dù cho bà có cố bào chữa, cố phủ nhận thì cũng không thể làm được nữa.

"Vậy cháu thích nó ở điểm nào..."

Bà thực sự không nghĩ ra một người hoàn hảo thế này lại...

Khi nghe được thắc mắc của Lưu Tuệ Tâm, con ngươi xanh bỗng trở nên dịu đi, lời nói cũng chan chứa dịu dàng dành cho người đặc biệt.

"Có thể cô sẽ không tin... Cháu yêu Chương Chương, cho nên điểm nào của cậu ấy cũng đều yêu."

Lưu Tuệ Tâm quả thật không tin nổi. Đôi mắt bà đỏ lên, nuốt cục nghẹn ở cổ họng, thều thào:

"Nhưng nó đã không còn lành lặn, về sau sẽ không dễ dàng..."

Con đường của hai đứa, và cả cuộc sống sau này của con trai bà, đều không dễ dàng. Hắn có thể bỏ rơi A Chương của bà bất cứ lúc nào hắn muốn, còn A Chương của bà lại không thể bỏ hắn, nó sẽ chết trong đau khổ khi bị bỏ rơi.

Lục Doãn Chương ngày nào cũng nhớ đến hắn, vui vì hắn, buồn vì hắn, nhưng đối phương có cùng cảm xúc ấy không, Lưu Tuệ Tâm không dám chắc.

Ngung Tịch đột ngột cười lên, không biết phát điên ở chỗ nào.

"Cô hình như hiểu nhầm rồi."

Ánh sáng chợt chiếu lên một bên sườn mặt của hắn, hệt như một vị thần với con mắt chứa cả một đại dương, vừa xinh đẹp, lại nguy hiểm. Hắn nói:

"Ngay từ đầu, người không lành lặn là cháu. Chương Chương là linh hồn cháu tìm kiếm. Có được tình cảm của cậu ấy đã là phúc phận ngàn đời của cháu."

Ngung Tịch cười rộ lên, khuôn mặt bình thường có vẻ lạnh nhạt của hắn bỗng trở nên có sức sống, rạng rỡ chỉ dành cho một người, chỉ khi nhắc đến người đó.

"Cháu biết mình không xứng đáng với cậu ấy. Nhưng cháu cầu xin cô hãy cho cháu một cơ hội, cháu thật lòng yêu cậu ấy, nhất định sẽ làm cậu ấy hạnh phúc..."

Giọng hắn nghèn nghẹn, như đã cố gắng nói ra lời này.

Lưu Tuệ Tâm bị hắn nhìn đến tê dại, không biết phải đối mặt với tình cảnh này thế nào. Bà làm sao lại không nhìn ra con trai mình cũng yêu người này, ngày đêm nhung nhớ người này, cho dù có phải hi sinh bản thân mình cũng quyết che chở cho người này.

Bà nhìn đứa nhỏ khi xưa nhút nhát nay lại dũng cảm quỳ gối trước mặt bà, trong lòng lẫn lộn nhiều cảm xúc.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Lưu Tuệ Tâm rốt cuộc cũng thông suốt. Bà đỡ hắn dậy, đặt tay lên vai hắn, vừa cười vừa khóc, đôi mắt mang theo năm tháng, mang theo niềm tin, nhìn hắn.

"Cháu mà làm A Chương của cô buồn, cô sẽ không tha thứ cho cháu."

Con ngươi xanh thẳm chăm chú nhìn Lưu Tuệ Tâm, khẳng định với bà sẽ không có chuyện đó.

Lưu Tuệ Tâm cười cười, tâm tình đã dễ chịu hơn rất nhiều.

"Cảm ơn cô..."

"Cháu sẽ yêu cậu ấy đến khi nào cháu không còn tồn tại."

Nước mắt Lưu Tuệ Tâm lăn dài, là nước mắt của hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play