Có lẽ là thật sự đột ngột, không hiểu sao hô hấp trở nên khó khăn, không hiểu tại sao lại có người hiến giác mạc cho mình sớm đến thế, không hiểu sao con mắt này lại quen thuộc đến thế, không hiểu sao trái tim mình lại đau đớn... Nỗi niềm ấy áp chế đi hạnh phúc, đè nén hạnh phúc xuống đáy, phun trào như núi lửa.

Lục Doãn Chương ngồi thẫn thờ ở giường bệnh sau khi tháo băng, Lưu Tuệ Tâm cầm gương cho cậu soi, khuôn mặt cô vì lo lắng một thời gian dài mà trở nên tiều tụy đi nay đã có chút sức sống hơn, tươi cười trò chuyện với con trai. Dù bảo bối của cô không hề trả lời một câu nào, cô cũng không nghi ngờ, nghĩ rằng cậu đang xúc động không nói ra thành lời.

Lưu Tuệ Tâm đưa gương cho cậu cầm, đi gọt táo.

Một lúc sau, Lục Doãn Chương mới lên tiếng:

"Mẹ ơi, ai là người hiến giác mạc cho con thế ạ?"

Đôi tay đang gọt táo của cô dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì, cô buông trái táo và dao, đến túi đồ lục lọi tìm kiếm gì đó.

"Người hiến giác mạc cho con có để lại bức thư, bệnh viện giữ kín tin tức nên mẹ không biết cậu bé đó là ai."

Lưu Tuệ Tâm nhìn đồng hồ, nhớ ra mình cần đi đóng viện phí, rồi làm thủ tục xuất viện, cô đưa đồ cần đưa cho con trai, sau đó liền rời đi xuống dưới sảnh.

Lục Doãn Chương nhận lấy tập thư dày cộp, cảm giác tồi tệ ở trong lòng không tài nào nguôi ngoai. Tay phải run run mở bức thư đầu tiên, lồng ngực phập phồng, căng thẳng hơn cả lúc phẫu thuật.

"Gửi Chương Chương mà tớ thích nhất.

Tớ là Tiểu Tịch của cậu.

Khi cậu đọc được lá thư này, hẳn là cuộc phẫu thuật đã thành công.

Tớ có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Lúc tớ viết lá thư này, tớ đã nghĩ, nếu phẫu thuật không thành công, cậu sẽ không thể đọc được nó. Nhưng rồi tớ lại nghĩ, vậy cũng không sao cả. Bởi vì tớ có thể cho cậu một cơ hội nữa.

Chỉ cần tưởng tượng ra khung cảnh cậu đọc nó, tớ đã thấy hạnh phúc.

Có rất nhiều lời mà tớ không nói trực tiếp cho cậu được.

Thế nên đành viết thư.

Hi vọng Chương Chương sẽ không chê dài, có thể đọc hết toàn bộ.

Ngung Tịch."

Từng giọt nước mắt rơi trên giấy, Lục Doãn Chương vội lấy tay lau đi, cậu sợ sẽ làm nhòe đi chữ viết của hắn, sợ rằng nước mắt sẽ làm cuốn trôi đi lá thư.

Trái tim như bị cắt làm đôi, đau đớn vô cùng.

Lục Doãn Chương cẩn thận gấp lá thư lại, đặt xuống đệm giường ở bên cạnh, suy sụp ngã người ra sau, nằm trên giường nghẹn ngào.

Thảo nào cậu thấy nó quen thuộc, thảo nào lại có người hiến giác mạc nhanh như thế...

Do hắn cảm thấy tội lỗi, do hắn cảm thấy mình phải có trách nhiệm làm việc này, hay vì bất kì lí do nào khác, đối với Lục Doãn Chương cũng đều là dao găm, chậm rãi khoét sâu vào trái tim cậu.

Ngày đầu tiên sau khi được hiến giác mạc, Lục Doãn Chương đã lăn lộn trong nước mắt, chìm trong cơn đau nơi linh hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play