Sáng sớm, mặt trời đã lên cao, không gian như bừng tỉnh sau một đêm, Lục Doãn Chương bị đánh thức bởi tiếng trò chuyện của người khác ngoài lều.
Cậu cựa quậy, không muốn dậy, người kia còn vỗ nhẹ vào lưng như dỗ cậu ngủ tiếp. Lục Doãn Chương cọ cọ mặt vào áo của hắn, mất nửa phút mới nỗ lực tỉnh táo lại, sửng sốt phát hiện cả đêm qua mình nằm sấp trên người Ngung Tịch ngủ.
Cả người Lục Doãn Chương bật dậy ngay tức khắc, cậu khua tay múa chân, hỏi thăm người vừa bị mình đè lên ngủ một đêm:
"Cậu có sao không? Sương khớp không bị gãy chỗ nào chứ?"
Ngung Tịch gượng dậy, chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, hắn ngơ ngác nhìn Lục Doãn Chương, phản ứng chậm chạp, lắc đầu nói "không sao". Dù cơ thể nặng nề hơn bình thương, hắn vẫn dịu dàng nhìn cậu, giống như hắn là người không biết mệt.
Hắn duỗi lưng một cái, Lục Doãn Chương cũng duỗi lưng theo hắn.
Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, bụng cũng réo lên.
Ngung Tịch nín cười.
Hai người thay quần áo xong, Ngung Tịch chải tóc hai lần cho Lục Doãn Chương rồi đi ra lều vải, lạch bạch đi đến khu công cộng để đánh răng rửa mặt.
Lục Doãn Chương kéo tay Ngung Tịch chạy đến phòng nghỉ của mẹ, không gõ cửa mà trực tiếp vào luôn. Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng.
"Mẹ ơi! Con đói!"
Lưu Tuệ Tâm thốt lên một tiếng "ôi trời", dẫn hai đứa trẻ đến nhà ăn.
Xung quanh chỉ toàn là đồ ăn, Lục Doãn Chương nhìn đến hoa cả mắt, cậu cầm đĩa, gắp lấy mỗi thứ một ít.
...
Chơi hết nửa ngày, đến chiều đã phải về nhà.
Lục Doãn Chương vòng tay qua cổ của Ngung Tịch, trèo lên người hắn, ôm con hươu cao cổ này thật chặt, nghe tiếng giục của mẹ mới không tình nguyện ngậm ngùi nói lời tạm biệt.
"Cậu đạp xe cẩn thận đấy! Về đến nhà phải gọi điện cho tớ, nhớ chưa?"
Ngung Tịch gật đầu, hắn gục đầu trên vai của cậu, tận hưởng giây phút cuối cùng trong chuyến đi.
Hai người ôm nhau rất lâu, Lưu Tuệ Tâm sốt ruột thay hắn, nhắc nhở Lục Doãn Chương mấy câu.
Thế là đôi gà bông phải tách nhau ra.
Lục Doãn Chương đứng ở ngoài nhìn hắn ngày càng đi xa, đến khi hình bóng hắn biến mất hoàn toàn, cậu mới quay lại vào trong nhà.
Cậu lên phòng, nằm sấp xuống đệm giường, co ro một góc.
Hời, chưa gì đã thấy nhớ bảo bảo...
Lục Doãn Chương ước gì mỗi ngày đều được ở bên hắn, chỉ cần mở mắt ra là thấy được hắn, vươn tay ra là chạm được vào hắn, gọi một tiếng là hắn dạ một câu.
Khoảng năm phút, Lục Doãn Chương ngồi dậy, đi xuống dưới nhà chờ điện thoại của hắn.
Không để cậu chờ lâu, chuông điện thoại đã vang lên, Lục Doãn Chương bắt máy ngay lập tức, không đợi người ở đầu dây bên kia nói đã cất lời trước.
"Tiểu Tịch về đến nhà rồi hả?"
Người kia nhẹ giọng ừ một tiếng. Lục Doãn Chương dựa người vào tường, một tay cầm điện thoại để bàn, một tay khua khua theo câu chuyện bản thân đang nói.
Ngung Tịch ở phía kia lắng nghe cậu, đôi lúc sẽ đáp lại vài câu.
Lục Doãn Chương mỗi lần nghe thấy giọng cười của hắn lại càng nói hăng, nói đến trời đất cũng phải lắng nghe cậu.
Không biết đã nói bao lâu, Lục Doãn Chương chợt nghe được âm thanh gọi tên hắn ở đầu dây, nghĩ thầm ông nội hắn gọi ra ăn cơm, vội nói:
"Bảo bảo, tớ cúp máy đây, ngày mai gặp lại."
Ngung Tịch siết chặt điện thoại, nơi đáy mắt toát ra cảm xúc nuối tiếc chưa thỏa mãn.
"Ừ, ngày mai gặp lại."
Tiếng nói của Lục Doãn Chương biến mất, nụ cười của hắn cũng không còn. Âm thanh của Lục Doãn Chương khiến hắn cứ muốn nghe mãi.
...
Kì nghỉ hè rất nhanh đã kết thúc, Lục Doãn Chương rảnh rỗi ở nhà đợi đến khai giảng.
Mới khai giảng đầu năm học, quen còn chưa quen hết, trong lớp đã xuất hiện trận bàn tán xôn xao. Lục Doãn Chương từ nhà vệ sinh trở về lớp học đã cảm nhận được bầu không khí có gì là lạ, mọi người tụ tập tốp năm tốp ba, hình như đang bàn luận chuyện gì đó, mà Ngung Tịch thì không thấy bóng dáng.
Lục Doãn Chương lại hỏi lớp trưởng:
"Có chuyện gì thế?"
Lớp trưởng ngẩng đầu nhìn cậu, ngừng bút nói với Lục Doãn Chương:
"Ngung Tịch được gọi lên phòng gặp thầy hiệu trưởng, hình như là đang bàn bạc về vấn đề chuyển hắn lên lớp chọn."
Lời của lớp trưởng như sét đánh giữa trời quang đối với Lục Doãn Chương. Cậu thốt lên một tiếng "Vậy à", thôi không thắc mắc nữa mà về chỗ ngồi.
Lúc Ngung Tịch trở về, lớp đã bắt đầu học được một thời gian. Thứ chào đón hắn là nụ cười mỉm của Lục Doãn Chương, tâm trạng tồi tệ lập tức không thấy bóng nữa.
"Này, có phải cậu được chuyển lên lớp chọn không?"
Ngung Tịch thoáng buồn, hắn gật đầu, nói "phải".
"Nhưng tớ từ chối rồi."
Lục Doãn Chương thấy tiếc cho hắn, lẩm bẩm:
"Tại sao thế? Điều kiện học tập ở đó tốt hơn đấy, lại có nhiều học bá, hình như Cung Diệp cũng học ở đó thì phải, thêm cậu vào nữa thì chắc chủ nhiệm lớp đấy mừng chết đi được."
Khuôn mặt hắn không giữ được vẻ bình thường như mọi ngày được nữa, mắt hơi nheo lại, ấm ức như đứa trẻ bị ép phải làm việc nó không muốn.
"Như vậy không công bằng. Điểm đầu vào của tớ không đủ, bỗng nhiên được ưu ái vì mấy cái giải thưởng cấp hai, điều đó không ổn."
Quan trọng hơn hết, ở đó không có cậu.
Không có Lục Doãn Chương, vậy hắn cũng không cần. Đối với hắn, học ở đâu cũng như nhau, hắn vẫn có thể đứng đầu toàn trường như mong muốn của cậu, có thể thi tất cả các cuộc thi làm cậu vui vẻ.
Hắn chỉ cần có Lục Doãn Chương mà thôi.
"Ồ, vậy à."
Cậu im lặng vài giây, quyết định không nói về chuyện này nữa.
Đúng như suy đoán trước đó, Ngung Tịch rất dính cậu. Hắn sẵn sàng hạ thấp điểm số của bản thân, sẵn sàng từ chối cơ hội học tập ở môi trường tốt để học chung lớp với cậu.
Lục Doãn Chương thực sự không muốn bảo bảo nhà mình cứ kìm hãm sự tài hoa xuất chúng của hắn. Hai người không thể mãi mãi đi cùng nhau trên một con đường, cậu sẽ kéo hắn xuống, cản bước hắn.
Trở thành gánh nặng với Ngung Tịch là điều cậu vĩnh viễn không muốn nó xảy ra.
Ngung Tịch không nói gì, tầm mắt hắn dừng trên mặt Lục Doãn Chương chốc lát, sau đó rũ mắt xuống. Sớm đã nghĩ ra lý do hợp tình hợp lý này để che giấu cho sự thật ở phía sau, hắn nghĩ Lục Doãn Chương sẽ tin, nhưng bây giờ, hắn nhìn ra được cậu không hề tin tưởng lời biện hộ này một chút nào.
Tin tức học bá ngầm ở lớp 10A4 không muốn chuyển lên đã làm một số người xếp cuối lớp về thành tích cảm thấy như vừa thoát chết trong gang tấc, một mặt lại cảm thấy khó hiểu về hành động của hắn.
Ai cũng biết lớp chọn ở trường top trong tỉnh luôn phải cạnh tranh rất nhiều mới có thể đặt chân vào, đương nhiên đối đãi giữa lớp chọn và lớp thường cũng rất khác biệt để xứng đáng với công sức học sinh bỏ ra, bao nhiêu người muốn cũng không được, thế mà đã xuất hiện một nhân vật tầm cỡ từ chối miếng mồi ngon béo bổ này.
Tiết thể dục vào một ngày trời thu mát mẻ, Lục Doãn Chương và Đông Cường nhận nhiệm vụ đi lấy đồ dùng phục vụ nhảy ngựa.
"Doãn Chương, sao Ngung Tịch lại từ chối vào lớp chọn thế? Người giỏi như cậu ta cũng có lúc tự ti à?"
Vẻ mặt Lục Doãn Chương nhão như trái táo, mắng nó:
"Bảo bảo của tôi còn lâu mới tự ti nhé! Cậu ấy nói rằng điểm cậu ấy không đủ, mấy cái giải thưởng cấp hai không đáng để cậu ấy được chuyển vào."
Đông Cường nhấc tấm nệm ra, khó hiểu:
"Chứ không phải Ngung Tịch của cậu không muốn rời xa cậu hả?"
Ngung Tịch đi tới gần phòng, vốn muốn đến bê vác giúp Lục Doãn Chương thì láng máng nghe thấy âm thanh nói chuyện quen thuộc ở bên trong. Bước chân của hắn dừng lại, nép ở sau cánh cửa bí mật lắng tai nghe.
"Tôi cũng nghĩ như thế. Ngung Tịch hình như bám dính tôi hơi quá rồi! Từ lúc biết điểm của hắn là tôi đã nghi ngờ hắn tự mình hạ điểm xuống, sau đó còn không muốn vào lớp chọn nữa chứ."
Lục Doãn Chương không hề hay biết mình đang trực tiếp tổn thương bảo bảo cậu thương yêu, vẫn tiếp tục than thở:
"Kiểu này thực sự không ổn!"
Tấm đệm nặng khiến hai tay Lục Doãn Chương như muốn lìa ra, cậu bực mình kêu lên rõ to:
"Phiền phức vãi!"
"Ước gì nó có thể tự thân vận động đi!"
Ngung Tịch đông cứng người tại chỗ như robot, hắn hơi cuộn ngón tay lại, đôi mắt xanh tối dần, ủ dột âm u, giống như câu nói vừa rồi của Lục Doãn Chương đã rút đi phần nào sinh mệnh của hắn.
Cậu chê hắn phiền, ước gì hắn có thể tự thân vận động.
Rõ ràng không muốn làm bạn với hắn nữa, cảm thấy ghét hắn rồi.
Có lẽ lời thích hắn, sợ hắn bỏ rơi cậu,... đã không còn là thật nữa.
Âm thanh bên ngoài như biến mất, cơ thể căng cứng không động đậy được, tâm trí như bị dây gai quấn chặt, không thể nghĩ được gì.
Thế nhưng, những lời mắng nhiếc, sỉ nhục suốt những năm tháng tuổi thơ tăm tối ấy lại ùa về, tua đi tua lại trong đầu hắn.
"Lục Doãn Chương chẳng qua thấy mày đáng thương mới làm bạn với mày!"
"Mày thật ra cũng đâu có sạch sẽ?"
"Mẹ nó bị tâm thần nên đừng chơi với nó!"
"Mày là quỷ! Mày muốn ám tao suốt đời phải không?"
Những lúc như thế, hình ảnh Lục Doãn Chương đứng ra che chắn, bảo vệ cho hắn, nụ cười của cậu, cái ôm của cậu, mọi thứ đều là những điều quý giá đối với hắn, là kí ức hắn vĩnh viễn không thể quên.
Nhưng kí ức đẹp đẽ ấy đã hóa thành từng mảnh, đâm sâu vào trái tim của hắn.
Đau đến vụn vỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT