Chuyện Lục Doãn Chương thích nhất khi đi học là ngủ. Nay không được ngủ nữa rồi, cậu cảm thấy rất mệt. Gần cuối buổi đã uể oải nằm ra bàn, bài tập thầy giao mới làm được một nửa.

Dường như cảm nhận được Lục Doãn Chương đang lười biếng, Ngung Tịch không biết thế nào đang yên lặng giải đề riêng của hắn lại quay đầu lại nhìn. Cả người Lục Doãn Chương dựng thẳng người, cậu giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ đơn giản là nằm nghỉ một lúc, sau đó nghiêm chỉnh làm bài.

Tiết học kế tiếp của buổi chiều, Lục Doãn Chương đêm qua bỗng có hứng đã học bài đến khuya cộng thêm cả buổi sáng quyết tâm thà phải đi rửa mặt chục lần cũng không ngủ gật đã bắt đầu có hiện tượng buồn ngủ díu cả mắt.

Cung Diệp ở bên cạnh buồn cười nhìn Lục Doãn Chương cưỡng ép bản thân mở mắt để viết bài, chữ viết hỗn loạn trên vở như giun. Nó khẽ thì thầm với cậu:

"Buồn ngủ thì ngủ đi. Lát nữa tôi giảng lại cho cậu."

Lúc này Lục Doãn Chương không thể chịu nổi đã gục hẳn xuống bàn, bút vẫn còn cầm trong tay, nhưng mắt đã nhắm.

Một giấc ngủ của cậu kéo dài đến giờ tự học.

Trong phòng học rất ồn, giáo viên vừa thông báo lớp tự quản, hầu như cả lớp đã rất phấn khích. Nhiều người mang máy chơi game tụ thành một nhóm, một số người vẫn cặm cụi ôn bài, một số thì rảnh rỗi thì thầm bàn tán chuyện trên trời dưới biển.

Lục Doãn Chương ngủ đến đau cổ. Cậu ngơ ngác, một lúc sau mới ý thức được hoàn cảnh, vội nói với Cung Diệp đang gấp sao.

"Tiểu Diệp, cậu giảng bài cho tôi với."

Cung Diệp gật đầu, gấp xong ngôi sao vàng trong tay, cẩn thận thả vào một cái bình tròn làm bằng thủy tinh mới lấy vở ghi của mình đưa cho Lục Doãn Chương xem trước.

Lục Doãn Chương rất tò mò, cậu hỏi:

"Cậu gấp nhiều sao như vậy để làm gì?"

Cung Diệp nhỏ giọng giải thích:

"Ở trong sách nói gấp đủ 1000 ngôi sao thì một ước nguyện của mình sẽ trở thành hiện thực."

Đầu óc Lục Doãn Chương quay mòng mòng, cậu khó hiểu, không phải người ta hay nói gấp đủ 1000 con hạc à? Cậu im lặng vài giây, quyết định không nói về chuyện này nữa, nhìn Cung Diệp rất vui vẻ, vui vẻ là đủ rồi. Sao hay hạc cũng được. Nói ra lại xấu hổ, cậu một con hạc còn suýt gập không nổi.

Bây giờ tiểu tử này vẫn còn rất ngây thơ, cậu ấy có thể tận hưởng niềm vui nhỏ bé này như phần nào an ủi những tổn thương lúc trước.

Dẫu sao một đứa bé khiếm khuyết chắc chắn đã chịu rất nhiều đau đớn, về cả thân thể lẫn tâm hồn.

Trong lúc cậu đang thất thần, Cung Diệp đã gõ gõ đầu ngón tay vào bàn, ý nói Lục Doãn Chương tập trung. Cái đầu nhỏ của cậu gật gật như gà mổ thóc, nhanh tay lấy giấy bút chuẩn bị nghe giảng.

Giờ tự học đã trôi qua một nửa, Cung Diệp đã khô cả họng. Lục Doãn Chương đưa nước cho nó, tươi cười nói cảm ơn.

Sau đó bọn họ bắt đầu làm bài tập toán.

Lục Doãn Chương chỉ làm tự luận, còn trắc nhiệm thì cậu để về nhà. Hầu như bài thi nào phần tự luận cậu cũng mắc lỗi, bị trừ những chỗ không nên trừ, cho nên muốn rèn luyện nhiều hơn nữa.

Bài nào không hiểu có thể hỏi tiểu thần đồng giỏi không kém Ngung Tịch, Cung Diệp rất hiền lành, hiền đến mức có đứa nhóc muốn chép bài nó cũng không từ chối.

Lục Doãn Chương đã phải ra tay rất nhiều lần bảo vệ công sức của nó.

Cậu làm từ dưới lên, dù sao cũng là cựu học sinh từng ôn thi Olympic, ngoại trừ ý cuối phải hỏi Cung Diệp ra, toàn bộ những bài khác đều làm được.

Cuối giờ, Lục Doãn Chương đưa bài của mình cho Cung Diệp xem, nhờ nó chỉ ra lỗi trình bày của cậu.

Cung Diệp rất nghiêm túc chỉ ra từng lỗi sai cho cậu, lấy bút đỏ khoanh tròn những chỗ không hợp lí, tận tình giảng giải cho cậu.

Vẫn còn ít phút trước khi tan học, Lục Doãn Chương vừa hâm mộ mình học tập thật hiệu quả, vừa thong thả sửa lại bài. Cứ thế này, cậu nhất định sẽ tiến bộ hơn nữa.

Tiếng chuông tan học vang lên, nhiều học sinh đã cất đồ chờ sẵn chỉ việc chạy ra ngoài. Lớp học đã vơi đi một nửa.

Lục Doãn Chương ngân nga thu dọn một bàn đầy sách vở tứ tung của mình, còn dọn giúp Cung Diệp ở bên đang căng thẳng giải nốt câu cuối trong một đề toán nâng cao ở một trình độ khác.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của cậu, Cung Diệp đưa cho cậu một tờ giấy - chờ một tí, tôi sắp làm xong rồi.

Lục Doãn Chương đang đứng lại ngồi xuống, ngó sang quan sát cách giải của nó.

Đúng là hiện thực thì rất phũ phàng. Cậu xem không hiểu, đọc đề đã không hiểu chứ đừng nói đến lời giải.

Gần năm phút, Cung Diệp vẫn chưa nghĩ được bước cuối, nó căng thăng đến mức đôi mày nhăn lại, tay phải viết ra giấy nháp liên tục. Lục Doãn Chương cũng tò mò một bên hóng hớt.

Bỗng nhiên một cái tay lọt vào tầm mắt của cả hai, chỉ ra chỗ vô lý trong lời giải của nó.

"Cậu đã sai từ bước thứ hai."

Ngung Tịch lấy bút chì mà Lục Doãn Chương đưa tới, nhanh như vũ bão viết ra lời giải hoàn chỉnh nhất, giống như hắn đây chỉ là một bài toán đơn giản, giống như hắn đã thuộc lòng lời giải từ bao giờ.

Lục Doãn Chương "Oa" lên một tiếng cảm thán, ngưỡng mộ vô cùng.

Chữ viết của hắn sắc bén lại cứng cáp, hệt như con người của hắn, lời giải viết ra vô cùng ngắn gọn, Cung Diệp cầm vở nháp của mình chăm chú đọc qua, đến lần thứ ba, nó mới hiểu ra mình sai ở đâu.

Trong đầu nó bỗng hiện lên một suy nghĩ, hẳn là cuộc thi Olympic kia không cần công bố nó cũng đã biết Ngung Tịch chính là kẻ chiến thắng. Câu cuối đó với câu nó đang làm là cùng một dạng bài. Ngung Tịch có thể dễ dàng nhìn ra lời giải qua một lần nhìn, thảo nào hôm đó ngoại trừ nó ra còn có một tên khác ra sau cả nó.

Anh họ của nó thật sự rất thông minh, thông minh đến mức dọa sợ người khác.

Ngung Tịch chẳng để tâm đến bài toán của Cung Diệp, hắn đang rất khó chịu vì Lục Doãn Chương cứ ngồi gần sát nó xem nó giải bài mà không như mọi hôm đến chỗ hắn cùng nhau tan học.

Tại sao lúc trước mỗi lần hắn giải đề thì không xem? Gặp bài khó cũng hiếm khi mở lời hỏi hắn. Từ ngày ngồi với Cung Diệp, lúc nào cũng ngồi ở chỗ học với nó, không hề đến chỗ hắn nữa.

Ngung Tịch không biết mình nên vui hay buồn.

Lục Doãn Chương nghiêm túc thực hiện lời hứa của hai người, điều này khiến hắn rất hài lòng. Nhưng hắn không vừa lòng khi hở ra chút là cậu lại dán sát lại gần Cung Diệp, cái gì khó cũng nhờ hắn chứ không phải là hắn.

Rõ ràng hắn giỏi hơn tên nhóc kia, hắn thân với cậu hơn nó rất nhiều, cực kì nhiều.

Hắn muốn Lục Doãn Chương hãy dựa dẫm vào hắn nhiều hơn.

Lục Doãn Chương chớp chớp mắt, khoác cặp sách, đẩy xe lăn giúp Cung Diệp xuống dưới sân trường. Quãng đường từ lớp đến cổng trường, Ngung Tịch đã mặt nặng mày nhẹ, một câu cũng không nói. Lục Doãn Chương nhận ra hắn giận, nhưng không hiểu lý do.

Đợi bảo mẫu đến đón Cung Diệp trở về, Lục Doãn Chương mới vòng trở lại lấy xe đạp. Ngung Tịch ở phía sau nhìn đăm đăm sau gáy của cậu khiến sống lưng cậu lạnh lẽo.

Lục Doãn Chương cười hiền hòa, bày ra bộ dáng nhóc con không hiểu chuyện, hỏi hắn:

"Bảo bảo gặp chuyện gì không vui sao? Hay tớ đã làm gì khiến cậu giận?"

Xe đạp lăn bánh chậm rãi theo bước đi của hai người, ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống sân trường, từ góc nhìn của Lục Doãn Chương sẽ thấy mái tóc đen của Ngung Tịch đang lấp lánh dưới vạt nắng vàng cam.

Hắn không nói năng gì, chỉ lắc đầu, lại gật đầu.

Lục Doãn Chương lấy chiếc mũ trong cặp sách đeo lên cho hắn, bật cười vui vẻ:

"Là ý gì hả vậy hả?"

Tay của hắn đưa lên chỉnh mũ ngay ngắn, do dự không nói. Lục Doãn Chương vừa nãy phải kiễng chân lên rất cao mới nhìn được đỉnh đầu của hắn. Cậu nhìn đôi chân thẳng của hắn, sau đó lại nhìn đỉnh đầu, quả thực nhìn không tới. Lần đầu gặp đã cảm thấy hắn rất cao, giờ tận mắt quan sát cẩn thận mới phát hiện hắn cao hơn cậu tưởng rất nhiều. Nhìn hai người không khác nào anh em cả.

Lục Doãn Chương cười gượng nói:

"Cậu hình như cao hơn rồi thì phải."

Ngung Tịch khựng lại, vội phủ định:

"Không có. Là cậu tưởng tượng."

Cậu ngày càng cảm thấy mình sắp bị Ngung Tịch đè bẹp vì thân hình cao lớn của hắn, ngẫm nghĩ về chiều cao kiếp trước của mình, hỏi hắn:

"Hồi kiểm tra sức khỏe, cậu cao bao nhiêu cm?"

Hắn lưỡng lự nhìn cậu, giống như đang cân nhắc nên nói thế nào.

"1m72..."

Thật ra là 1m75.

Cả người Lục Doãn Chương như bị sét đánh. Cậu mở to mắt nhìn hắn, không thể tin được. Bọn họ mới học lớp bảy, chiều cao còn chưa phát triển hết, mấy thằng nhóc bây giờ cũng chỉ cao hơn mét sáu, cậu cũng cao hơn mét sáu một chút, hắn thế nhưng đã lên đến một con số gần bằng chiều cao đời trước của cậu.

Đời trước hắn lúc mười bảy tuổi cũng đâu có cao được 2m?

Hẳn là tên nhóc này đi ngược với mọi người, bây giờ chiều cao tăng nhanh như bão, sau này bão tan, hắn cũng chỉ cao được 1m87.

Lục Doãn Chương càng nghĩ, tiếng cười vang cả sân trường, người khác còn phải ngoảnh đầu nhìn cậu.

"Bảo bảo lớn lên thật tốt. Rộng lượng tha thứ cho tớ thì càng tốt."

Tuy rằng không biết hắn giận dỗi cái gì, nhưng Lục Doãn Chương vẫn như một chú cún nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân của nó một cách ngu ngốc.

Cậu vỗ vỗ ra yên sau, hếch mặt kêu hắn:

"Đi! Tớ dẫn cậu đi thư giãn."

Lục Doãn Chương sáng nay vừa tìm được một quán kem mới mở, ý tưởng đem hắn đi ăn thử đã xuất hiện từ sáng, nhưng đến giờ mới chợt nhớ ra mà mời hắn. Đông Cường và Cung Diệp thì để lần sau sẽ mời họ.

Ngung Tịch vừa liếc mắt một cái đã thấy xe của quản gia vừa đi ngang qua. Hắn dặn người đến đón hãy cách xa trường một đoạn. Hắn lấy lí do không muốn để mọi người bàn tán đến mình, nhưng thật ra lý do lớn nhất vẫn là không muốn để Lục Doãn Chương biết.

Ngung Tịch mím môi một cái, tay siết chặt quai đeo của cặp sách, giọng nói có chút mệt mỏi:

"Hôm nay không được."

Bây giờ mới chịu nhìn thẳng vào mắt cậu, khóe miệng cong lên, ánh nắng trùng hợp trở nên rực rỡ hơn làm cho cả người Ngung Tịch như tỏa ra ánh sáng chói mắt. Lục Doãn Chương nhìn hắn không chớp mắt. Bé con của cậu bình thường vốn đã rất đẹp trai, đứng dưới nắng còn đẹp hơn nữa.

Đôi mắt xanh của hắn được nắng chiếu vào, sáng rực lên như pha lê, hắn dùng ánh mắt dịu dàng mà xinh đẹp nhất của mình đối diện với cậu, thanh âm đã vui vẻ hơn:

"Để lần sau đi."

Lục Doãn Chương ngẩn cả người, mấy giây sau mới phản ứng lại, cười cười vẫy tay tạm biệt hắn, leo lên xe phóng đi. Hệt như một tia nắng đẹp đẽ nhất cũng tan biến trong một cái chớp mắt của hắn.

Cậu đi mất, nụ cười của hắn theo đó cũng biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play