Thứ gọi là nhạc khí Đông Cương nhìn không khác gì đàn tranh, chỉ là so với đàn tranh thì nhạc khí này phải to gấp đôi, đàn tranh có mười sáu dây, còn nhạc khí Đông Cương có hai mươi bốn dây.
Thẩm Ngọc nhìn một hồi lâu, sau đó di chuyển tầm mắt từ nhạc khí Đông Cương sang phía Phương Trạm, ánh mắt nàng mang theo sự sắc bén.
“Rốt cuộc Trạm Vương điện hạ muốn hạ quan đến đây là có dụng ý gì?” Nhạc khí Đông Cương giống với đàn tranh, đàn tranh là những quãng tám rải hoặc chập, ngón đặc trưng nhất là vuốt lên các dây và gảy đàn. Nhạc khí Đông Cương tuy nhiều dây hơn nhưng cách đánh cũng gần tương tự đàn tranh, chẳng qua quãng đàn dài hơn mà thôi, mà điều này chắc chắn các nhạc công đều biết.
Phương Trạm thực chất chỉ tìm lý do để cho nàng đến quý phủ.
Phương Trạm còn chưa đổi triều phục, hắn lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt mang theo ý cười nhìn Thẩm Ngọc, vẻ mặt kia mang theo sự chững chạc không được phù hợp với dáng vẻ một thiếu niên mười chín tuổi nên có.
“Thẩm Ngọc, bản vương bảo ngươi đến đây đương nhiên là vì nhạc khí Đông Cương này.”
Lại còn trợn mắt nói dối!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT