Vừa qua canh ba, Thẩm Ngọc đã bị tiếng đàn làm cho thức giấc, tiếng đàn như dòng suối nhỏ đập trên tảng đá, nó không mãnh liệt mà còn giúp trấn an lòng người, lúc mới đầu nghe thấy Thẩm Ngọc còn tưởng mình vẫn đang trong mơ.
Sau khi bị đánh thức bởi tiếng đàn, Thẩm Ngọc liền từ trên giường ngồi dậy, nàng nhíu chặt mày, khuôn mặt khẽ cau có.
Nhìn dáng vẻ này của nàng có thể thấy tâm tình nàng cực kỳ không tốt.
Người có lá gan đánh đàn ở Thiên Cơ Lâu vào nửa đêm canh ba mà không bị ai ngăn cản thì ngoại trừ Lâu chủ Mai Tuyền Cơ cũng không có một ai khác.
Thẩm Ngọc đợi ở Thiên Cơ Lâu đã ba ngày, cộng thêm chín ngày gấp rút di chuyển thì hiện tại đã qua mười hai ngày.
Lễ hội săn bắn mùa thu cũng đã kết thúc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Phương Duệ sẽ không theo đội ngũ trở về kinh thành mà đại khái đã chạy đến Mạc Châu.
Thẩm Ngọc xỏ giày, nàng lấy y phục mặc chỉnh tề nhưng tiếng đàn vẫn chưa dừng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT