Cục bột nhỏ dường như cũng hiểu nó bị người trên giường ngó lơ, hai tai nó liền cụp xuống rồi oan ức kêu “Meo meo” hai tiếng, sau đó nó nhảy xuống khỏi giường, lúc chui vào như thế nào thì lúc ra cũng như vậy.
Phương Duệ cúi đầu nhìn cục bột nhỏ đang ủ rũ cúi gằm mặt xuống đất thì cũng rất là bất đắc dĩ, ngay cả cục bột nhỏ đáng yêu như thế cũng không thể làm Thẩm Ngọc lung lay.
Một người một mèo đứng bên ngoài cửa sổ rất lâu, đại khái đến tận lúc lính tuần tra đi về hướng cửa sổ thì bóng người mới biến mất.
Thẩm Ngọc cũng không chìm vào giấc ngủ, khi không còn nhìn thấy bóng người phía sau cửa sổ thì nàng mới ngồi dậy. Nàng nhìn ống tre trên chăn hồi lâu, lúc đang do dự có nên mở hay không thì tay nàng đã vô thức động vào ống tre.
Thẩm Ngọc lại liếc mắt nhìn về phía cửa sổ, xác định thật sự không còn bóng người thì nàng mới cầm lấy ống tre đến trước mặt mình.
Tay nàng run run mở nắp ống tre, bên trong ống là một tờ giấy vô cùng nhỏ được cuộn tròn. Trên tờ giấy có không ít vết nhăn, dường như là do người viết tạo thành. Sau đó nàng cẩn thận mở tờ giấy ra, bên trong viết:
“Uống nhiều nước ấm, đừng ra gió.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT