Trước khi đến đây thì nơi làm việc của Thẩm Ngọc ở Đại Lý Tự đã được hạ nhân thu dọn sạch sẽ.
Phương Duệ nhanh chóng được lính gác đưa đến nơi đây, sau khi nhìn trái nhìn phải không thấy có gì thú vị thì hắn liền ngồi ở trên ghế của Thẩm Ngọc không một chút kiêng dè.
Cho nên thời điểm Thẩm Ngọc tiến vào thì đập vào mắt nàng chính là một hắc y nhân mang mặt nạ đang ngồi ở trên ghế, mà cái ghế thì bị hắn ngả ra đằng sau rồi dựa vào cả vách tường, còn chân của hắn thì gác lên mặt bàn… Vừa nhìn thấy tình cảnh này là Thẩm Ngọc liền bị hù doạ khiến nàng phải lập tức xoay người đóng cửa lại.
Nếu để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Người này nơi nào thì giống thuộc hạ chứ? Đây rõ ràng là tư thái của chủ nhân!
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Ngọc bị mình làm cho kinh hãi thì tâm tình Phương Duệ cảm thấy hết sức vui vẻ. Lúc bình thường Thẩm Ngọc của hắn đâu có biến hoá nhiều cảm xúc như vậy. Thời điểm hắn làm hoàng đế, ngoài biểu tình sợ hãi của nàng thì hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là vẻ mặt bình bình đạm đạm khiến người ta cảm thấy không hề thú vị một tý nào.
Nhưng bởi vì Thẩm Ngọc ở phương diện khác lại làm cho hắn mê muội nên bộ dáng không thú vị này đối với hắn cũng trở thành đáng yêu.
“Tiểu Ngọc Nhi có nhớ ta không?” Mặc dù thanh âm của hắn khàn khàn nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ ngả ngớn trong lời nói của hắn.
Nghe thấy xưng hô “Tiểu Ngọc Nhi” này thì Thẩm Ngọc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là nàng bị choáng mà ngã xuống đất rồi. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình nổi hết da gà, vì thế nàng liền trừng mắt lườm tên kia một cái:
“Hãy gọi ta là Thẩm Ngọc!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play