"Được rồi, được rồi, đừng khóc! Lại muốn mất mặt trước mặt mấy đứa nhỏ nữa sao? Em lớn tuổi vậy có xấu hổ không?" Để véo nhẹ má Lan Loan, nói những lời tươi vui mà Tiêu Liêu chưa từng được nghe.
"Hừ! Em cứ khóc đấy! Thế nào? Em không sợ mất mặt!" Lan Loan bĩu môi kéo tay Để ra.
"Được rồi, được rồi! Bắt nạt gia đình nhỏ của em không có ở đây phải không? Bớt tình tứ trước mặt em đi! Phải đưa thằng nhóc Đại Phong này về chăm sóc thật tốt. Chờ em dặn dò Tiểu Tiêu vài điều cần chú ý thì mấy người có thể về rồi. Nhanh về ăn cơm đi! Em cũng đói rồi."
Liễu Phong sờ bụng vừa mới kêu một tiếng. Dù nói vậy nhưng thật ra hắn rất vui vì biểu hiện của họ cũng không còn nặng nề như ban nãy. Hơn nữa trong lòng Lan Loan cũng âm thầm quyết định sau này sẽ thường xuyên đến nhà em trai hơn.
"Được, được, được. Tụi anh không phiền em nữa. Em cũng nhanh về ăn tối đi, đừng để đói bụng. Tộc trưởng anh minh uy phong của chúng ta đỡ phải đến tìm anh gây phiền phức." Lan Loan cố ý nháy mắt với Liễu Phong, dường như đã khôi phục được sự hoạt bát.
"Cậu ta dám!" Để tiếp lời rất uy vũ, khí phách ngút trời.
Liễu Phong nghe xong thì trợn trắng mắt, hơi ghét bỏ nói: "Đúng, đúng, đúng! Chỉ có anh giỏi thôi, tên Thành Man kia còn không bằng một ngón tay của anh. Mau đi nhanh đi! Anh giỏi như vậy thì đừng đứng trên địa bàn của anh ấy nữa." Dứt lời Liễu Phong còn cầm chổi quét chân Để hai cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT