Với sự giúp đỡ của tê tê già, rất nhanh Tiêu Liêu đã đào thấy tay của Cụ. Cậu kinh ngạc hét lên: "Đào được rồi, đào được rồi! Tôi đào được anh ấy rồi. Nhanh lên, đến giúp với!"
"Được, đến ngay!" Tê tê già vội vàng đào theo tay của Cụ.
Tay, cánh tay, bả vai rồi dần tới đầu. Mồ hôi nhễ nhại chảy dài trên má, ngón tay bị đất đá cứng cọ rách da, chảy máu vô cùng đau đớn nhưng hình như cậu không cảm nhận được, vẫn liều mạng đào.
Đất đá đè trên người Cụ dần bị phủi sạch, tê tê già dùng sức kéo Cụ ra, thở hồng hộc đặt hắn sang một bên.
"Hu hu…" Tiếng khóc trong trẻo của đứa nhỏ truyền đến từ dưới thân Cụ.
Tiêu Liêu cả kinh rồi chợt nhớ ra, hẳn là Tiểu Miên Miên được Cụ che chở. Cậu lập tức cẩn thận xoay người Cụ lại thì thấy Tiểu Miên Miên đang khóc lóc thê thảm. Tiêu Liêu đau lòng ôm Miên Miên vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "Ồ ồ, dọa Miên Miên của chúng ta sợ rồi đúng không? Đừng sợ! Anh ở đây rồi. Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ nha!"
Sau đó Tiêu Liêu vừa dỗ Tiểu Miên Miên kiểm tra người Cụ. Ngoại trừ đỉnh đầu bị u to thì không còn vết thương nào khác. Cậu sờ cánh tay rồi lại nhẹ nhàng sờ xương sườn, cũng may không bị gãy. Tiêu Liêu lại sờ xuống dưới, chân ổn, đuôi cũng không bị thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT