"Hả? Anh nói gì vậy?" Tiêu Liêu chợt hỏi Cụ.
Cụ sợ tới mức lông dựng lên. May là ở nơi ồn ào này Tiêu Liêu không thể nghe rõ được lời hắn nói. Vì vậy Cụ giả vờ ngạc nhiên: "Tôi có nói gì đâu."
Diễn xuất của Cụ cũng là hạng nhất. Trong thoáng chốc, Tiêu Liêu đã tin tưởng hắn. Cậu áy náy thè lưỡi với Cụ: "Có thể là ồn quá nên tôi nghe nhầm."
"Không sao, là do chúng quá ồn." Cụ rất đồng ý với việc đám nhóc quá ồn.
Sau đó cuối cùng cũng có người không chịu được nữa. Tê tê già hơi lãng tai nhưng cũng không phải điếc. Đề - ci - ben của đám nhóc lớn như vậy khiến ông nghe nhiều cũng không chịu nổi nên lớn tiếng ngăn chúng lại: "Được rồi! Được rồi! Bây giờ ai im lặng trước thì ông sẽ đưa đi chơi bùn trước. Ông đếm đến ba thì tất cả đều im lặng nha! Một, hai, ba!"
Trong nháy mắt, cả phòng đều yên tĩnh. Bỗng nhiên không còn tiếng thét chói tai khiến Tiêu Liêu không thích ứng được với sự yên tĩnh bất thình lình này.
"Được rồi! Đều là trẻ ngoan biết vâng lời." Đào Thủ chỉ vào một tiểu Á Chủng, nói: "Vừa rồi ông không thấy nhóc ấy hét vậy nên ông cho nhóc ấy chơi trước. Các cháu có ý kiến gì không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play