* Mao nhung khống: người cuồng lông (thường là lông động vật, thú bông, …). Từ này dùng để chỉ một nhóm người cực kì thích các động vật nhiều lông, thường là lông bao trùm cả cơ thể. Khi nhìn thấy những con vật này họ thường không kiềm chế được muốn ôm ấp, vùi đầu vào lông.
Lại nói bên này, Tiêu Liêu nháy mắt lúc chính mình đang rớt xuống, chân giẫm vào khoảng không cũng đã mắng xối xả mười tám đời tổ tông cái tên trộm nắp cống thoát nước kia một lần.
Đã thời đại nào rồi, đứa nào thất đức vậy!
Lúc chuẩn bị đem mười tám đời tổ tông kẻ kia ra chửi mắng lần hai, Tiêu Liêu đột nhiên phát hiện một vấn đề, thật kì lạ, sao cậu còn chưa chạm tới đáy? Cống thoát nước không đều là rất nông sao? Nếu không sao mấy người rớt xuống cống trước đó đều bị ngã chết?
Nhưng mà còn chưa đợi cậu kịp nghĩ ra nguyên nhân, liền phát hiện cả người mình như là đập mạnh vào một cái hồ nhão, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cậu liền chìm vào cái vũng sềnh sệt kia.
Trước mắt đột nhiên sáng choang, làm Tiêu Liêu vốn dĩ đang đối mặt ban đêm, lại rớt vào cống thoát nước đen thùi lùi cảm thấy rất chói mắt, chói đến mức chảy nước mắt sinh lý.
Chẳng qua càng xui xẻo hơn là, cậu vừa mới thoát được miệng sói lại chui vào hang hổ —— rơi vào trong nước, nước lạnh tê tái làm cậu run lập cập.
Ha ha, thân là một con vịt cạn như Tiêu Liêu, cậu một chút cũng không tin chính mình còn có cái bản năng sinh tồn mạnh mẽ gì, lại có thể giúp bản thân trước lúc chết đuối học được kĩ năng bơi lội mà trước đây trời cao còn chưa khai sáng cho! Tiêu Liêu điên cuồng gào thét trong lòng.
Cho nên ——
“Ầm! Ừng ực ừng ực, cứu, a, cứu mạng! Ực ực ——” Tiêu Liêu cố gắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước cầu cứu.
Cụ vừa mới cúi đầu xuống chuẩn bị uống nước, đã bị thứ gì đột nhiên đập vào hồ trước mặt, làm nước văng tung téo lên người như tắm, sợ tới mức hắn lập tức nhảy ra, cảnh giác nhe răng nhìn đồ vật không rõ kia.
Sau đó hắn liền thấy “Đồ vật không rõ” đó đang giãy dụa trong nước, ngây ngẩn cả người —— Á Chủng?
Không đợi hắn nghĩ chuyện gì xảy ra, liền nghe được tiếng “Á Chủng” kia cầu cứu, quyết định trước tiên ngưng thắc mắc, cứu người quan trọng.
Từ hình thú chuyển thành dạng người, sau đó Cụ không chút do dự nhảy vào trong nước để cứu người.
Vào lúc Tiêu Liêu uống không biết bao nhiêu ngụm nước , cậu bị ôm eo kéo lên khỏi mặt nước.
“Khụ khụ khụ khụ —— hộc hộc!” Cảm giác có thể hô hấp thật tốt làm sao! Tiêu Liêu liều mạng hít vào không khí mới mẻ, bị nước vào làm đôi mắt không mở ra được, tự nhiên cũng không biết là ai cứu mình.
Bất quá lúc cậu được cứu lên bờ cũng không thể mở mắt, dù sao thì cái tổ hợp ánh sáng mạnh và nước này cũng làm cậu căn bản không thể mở to mắt trong thời gian ngắn.
Cho nên cậu chỉ có thể trước tiên ho nước ra, đối với người cứu mình nói lời cảm tạ: “Cảm ơn, khụ! Cảm ơn anh, hộc hộc đã cứu tôi, khụ khụ khụ!”
Cảm giác được có một bàn tay giúp cậu thuận khí, Tiêu Liêu định ngẩng đầu lên mỉm cười cảm kích với người đang ôm mình, nhưng vào lúc cậu vừa nâng khóe miệng, đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, đôi mắt khó khăn lắm mới thích ứng được với ánh sáng đột nhiên biến thành màu đen, ý thức dần dần thoát ly khỏi thân thể, vì thế đồng chí Tiêu Liêu xui xẻo quang vinh ngã vào lòng người ta hôn mê bất tỉnh.
Cụ nhìn “Á chủng” nho nhỏ được mình cứu lên bờ đang ho kịch liệt, hắn lo lắng còn tiếp tục như vậy cái Á chủng không biết tại sao rơi xuống nước này sẽ ho văng cả phổi ra ngoài, liền do dự đem móng vuốt đặt lên lưng “Á chủng” giúp hắn thuận khí.
Sau đó hắn thấy người này cả người ướt đẫm, “Á Chủng” chật vật không chịu nổi ngẩng đầu mới vừa nhếch miệng chuẩn bị tươi cười với hắn, còn chưa có hoàn toàn cười ra, liền bất ngờ hôn mê bất tỉnh, vừa lúc ngã vào trong lồng ngực hắn.
Việc này làm Cụ sợ tới mức cả người đều cứng đờ, hắn lớn như vậy rồi, chưa từng có giống cái hoặc là Á Chủng nào, thậm chí còn có giống đực “Nhào vào trong ngực” hắn như vậy! Hơn nữa là bởi vì hôn mê nên mới nhào vào trong ngực!
Từ từ! Hôn mê?! Cụ đầu óc một mảnh hỗn loạn rốt cuộc bắt được điểm mấu chốt. Hắn lập tức cẩn thận đem người đặt nằm trên mặt đất, cẩn thận kiểm tra qua một chút, phát hiện “Á Chủng” này trên người không có bị thương gì, sau đó lại cẩn thận dùng năng lực tự nhiên kiểm tra một chút, phát hiện “Á Chủng” đột nhiên ngất xỉu này ngoại trừ bị nước làm sặc cũng không có việc gì, thân thể còn rất khỏe mạnh, việc này làm Cụ có chút nghi hoặc.
Cụ suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy cái “Á Chủng” lai lịch không rõ này có thể là rơi xuống nước bị dọa đến hôn mê.
Một trận gió từ sông thổi tới, thổi cho Cụ cả người lạnh lẽo, sau đó hắn nhìn đến “Á Chủng” toàn thân đã ướt đẫm run run, co người rúc vào một chỗ, Cụ đột nhiên ý thức được, việc cấp bách hẳn là trước tiên sắp xếp ổn thỏa cho “Á Chủng” này, còn chuyện khác, về sau lại nói cũng không muộn.
Sau đó Cụ bế người lên che kín trong lòng ngực, nhảy mạnh mấy cái, người cũng đã biến mất.
…………
Bên tai truyền đến âm thanh sột soạt, Tiêu Liêu chậm rãi mở mắt, đầu tiên đập vào mắt là “Trần nhà” thoạt nhìn mộc mạc thuần thiên nhiên nguyên thủy, Tiêu Liêu thầm nghĩ trong lòng: Thật là thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, còn có người thích loại phong cách này.
Nhưng mà…… Lúc cậu đang hứng thú bừng bừng bắt đầu đánh giá bốn phía liền trợn tròn mắt, thứ đang đắp trên người mình, là da thú? Còn phát ra mùi lạ, chẳng lẽ là thật? Còn có vách đá gập ghềnh bên cạnh, cỏ khô bên dưới người mình còn thêm da thú, cùng cách đó không xa rõ ràng có dấu hiệu của nhân loại sinh hoạt, Tiêu Liêu cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi, kết hợp với tình huống rơi vào trong nước lúc trước, cậu có chút khóc không ra nước mắt, rơi vào một cái cống thoát nước, làm thế nào lại rớt luôn đến rừng rậm thời nguyên thủy? Cậu hẳn là rơi vào trong một cái thông đạo kỳ quái nào đó nên mới đến nơi này sao? Cậu không muốn thành người hoang dã!
“Cậu tỉnh rồi? Hiện tại cảm thấy thế nào?”
Một thanh âm trầm ấm từ tính đột nhiên phát ra, làm Tiêu Liêu giật mình, vội vàng thu hồi suy nghĩ, nếu cậu nhớ không lầm, chủ nhân của thanh âm hẳn là của người cứu cậu từ trong nước ra.
Cậu mỉm cười cảm kích quay đầu về hướng thanh âm truyền đến, sau đó —— cậu nhìn thấy?! Đó là một cái đầu báo! Cái quỷ gì!
“A ——” Tiêu Liêu lăn lông lốc bò dậy, ôm chặt chăn da thú trên người co rúc vào mép đá, trái tim nhỏ đập thình thịch, thời điểm xem TV hoặc là video, rất nhiều người đều nói linh tinh như con báo thật đáng yêu thật muốn sờ các thứ, nhưng trên thực tế lúc bạn chân chính đối mặt một con mãnh thú, trong đầu cũng không có ý nghĩ gì khác ngoài sợ hãi.
Cụ nhìn “Á Chủng” kia sợ mình đến vậy trong lòng không khỏi có chút chán nản, lại có chút không cam lòng, dù sao loại thoái hóa tốt xấu gì cũng là thú nhân, có đáng sợ như vậy sao?
“Cậu đừng sợ, tôi là thú nhân đã thoái hóa, đối với cậu không có ác ý gì, cậu hôn mê mấy ngày rồi, tôi có làm chút đồ, cậu dậy ăn đi.” Nói xong Cụ liền có chút cô đơn tránh ra.
Loại thoái hóa? Thú nhân? Trời ơi! Đây là xuyên? Còn xuyên đến thế giới thú nhân? Bất quá loại thoái hóa lại là thứ gì? Không biết vì cái gì, Tiêu Liêu cảm thấy có hưng phấn mơ hồ, đại khái là bởi vì hắn đặc biệt thích các loại động vật nhỏ lông xù xù lại không có cơ hội nuôi cũng không được sờ?
Nhưng mà nhìn đến cái kẻ tự xưng là thú nhân loại thoái hóa bởi vì biểu hiện của chính mình, có chút cảm giác cô đơn, Tiêu Liêu đột nhiên thấy thương cảm —— cậu mới không thừa nhận chính mình là nhìn một thân mềm mại sáng bóng của người nọ, nhìn lên liền thấy những đốm lông đặc biệt đáng yêu, còn đuôi đang ve vẩy kia rõ ràng ở thế giới mao nhung khống là đáng yêu đến phạm vi, làm cho nội tâm mình ngo ngoe rụt rịch đâu! Hừ!
Nhìn bóng lưng của người đàn ông này, Tiêu Liêu âm thầm nuốt nước miếng, lén lút lấy tay trái đè lên tay phải đang chuẩn bị động.
Cụ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy lông trên người mình giống như gặp phải nguy hiểm? Ý tưởng này mới vừa sinh ra đã bị hắn chính mình 囧 rồi.
“Tôi không phải sợ anh, chỉ là đột nhiên có người xuất hiện ở trước mắt mình, vẫn là hình dạng như này, tôi tưởng nhầm là dã thú, cho nên mới bị dọa.” Tiêu Liêu từ trong da thú đứng dậy, phát hiện trên người chính mình chỉ có nửa người trên áo, còn phía dưới lại là trơn bóng, cái gì đều không có, cậu xấu hổ đỏ mặt, tuy rằng đều là nam, đúng hơn là giống đực, nhưng cậu không thoải mái đến mức bị một người xa lạ nhìn hết sạch còn không để ý……
Cụ còn đang đắm chìm trong “Á Chủng”, sợ là đang cảm thấy mất mác nên không nghe thấy Tiêu Liêu nói gì.
Tiêu Liêu nhe răng xấu hổ cầm lấy quần áo đặt một bên mặc vào.
Không biết chính mình nằm bao lâu, lúc Tiêu Liêu đứng lên chân có chút nhũn ra, đi đường nghiêng ngả đi tới ngồi xuống tảng đá bên cạnh thú nhân.
“Nè.”
Một cái chén đá đưa tới trước mặt Tiêu Liêu vẫn còn đang ngơ ngẩn, cậu mơ hồ duỗi tay nhận lấy, kết quả thiếu chút nữa bị kia trọng lượng nặng nề của cái chén hất đổ, may mà thú nhân kia còn chưa rút tay lại, giúp cậu đỡ lại, hắn lúc này mới chú ý tới vấn đề này, vốn dĩ chén đá rất nặng, mà cái chén đá kia của hắn còn hơi to, không trách được cậu thiếu chút nữa không cầm nổi.
Nghĩ đến chính mình tí nữa đã đem chén nhà người ta quăng xuống đất, Tiêu Liêu ngượng ngùng cười cười với thú nhân.
Cụ nhìn Á Chủng thiếu chút nữa không nhận được chén, trong lòng không khỏi ảo não chính mình làm sao lại ngu ngốc như vậy, để một Á Chủng dùng chén của thú nhân, trước không nói có đúng là làm bằng đá không, cái kích thước kia cũng không thích hợp, rất bất tiện, càng đừng nói tới cái chén kia vẫn là dùng cục đá làm nên! ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chẳng qua sau khi thấy Á Chủng đang ngượng ngùng cười nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thế giới này có chút không chân thật.
“Ngại quá, sức tôi quá yếu, thiếu chút nữa không cầm nổi cái chén này.” Tiêu Liêu dùng hai tay xác định lại chính mình có thể bưng chén sau đó mới từ từ nâng lên, cúi đầu ở trong lòng điên cuồng mừng thầm —— a a a a a! Sờ được rồi, sờ được rồi! Lông mao kia sờ vào cảm giác quả nhiên rất tuyệttt!!!
Cụ đang đắm chìm trong lúc Á Chủng ngượng ngùng cười với hắn, đột nhiên cảm thấy tay mình hình như bị Á Chủng kia chạm trúng, sau đó liền thấy trong tay nhẹ đi, chén đá bị lấy đi rồi, Á Chủng đó giống như cũng thẹn thùng cúi đầu. Hắn cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, lông trên mặt hơi hơi dựng lên, lập tức che giấu bằng cách lấy một khối thịt nướng lớn bên cạnh hung hăng mà cắn một ngụm.
Về việc Tiêu Liêu vì sao lại lớn gan như vậy, chuyện cười, với tư cách là một blogger nổi tiếng trong thế kỷ mới, còn có một em gái Xảo Xảo tại cô nhi viện “Đại nghịch bất đạo” luôn ép cậu xem tiểu thuyết đam mỹ, loại thiết lập thế giới thú nhân này cậu vẫn biết một chút, còn loại giống như cậu xuyên cả thân thể nhân loại qua, nếu không phải dị loại, liền có thể là tồn tại nhỏ yếu cần được bảo hộ, trong tình huống có thú nhân chắc sẽ không gây ra nhiễu loạn gì —— đi, Tiêu Liêu cũng không phải hiểu rất rõ, có chút chột dạ.
Nhưng là —— từ biểu hiện cẩn thận chăm sóc của thú nhân kia có thể thấy được, cậu, Tiêu Liêu, ở chỗ này hẳn là không có nguy hiểm, cho dù có, cũng sẽ bị tên tự xưng là thú nhân thoái hóa kia giải quyết, hơn nữa làm một người xuyên qua, cậu không tin mình xui đến mức không có tí hào quang của người xuyên việt nào! Vì thế Tiêu Liêu từ trước đến nay luôn cẩn thận liền thoải mái, hơn nữa không chỉ là thả lỏng, hắn còn rất lớn gan đi đùa giỡn người ta!
Về phần tại sao, đối với một người căn bản không có cơ hội nuôi dưỡng động vật hơn nữa còn phải trước mặt một đám hài tử duy trì hình tượng, kiềm chế mao nhung khống của mình mà nói, bên người có một con động vật đầy lông đi qua đi lại, hắn có thể làm sao có thể khắc chế bản tính đây?! Rất hiển nhiên, điều này căn bản không có khả năng! Tiêu Liêu kiêu ngạo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, tỏ vẻ vô cùng hợp tình hợp lý.