Nói là đến biển chơi đùa thoải mái thế mà Tiêu Liêu lại làm ra một chuyện lớn. Mấy ngày mới đến đây, chuyện bận rộn giải quyết mãi không hết. Cuối cùng đến tận hai ngày nay giải quyết xong mọi chuyện thì mới được nhàn rỗi.
Sau đó Tiêu Liêu tìm một bóng râm, để Cụ đi hái mấy quả dừa còn mình thì đi tìm một lòai thực vật, dùng thân rỗng của nhánh cỏ làm một cái ống hút. Sau đó cậu nằm trên sô pha hình người Cụ, nhàn nhã ngắm biển, uống nước dừa.
Sau khi uống một quả dừa, Tiêu Liêu lại đưa dừa trống rỗng cho Cụ để hắn mở ra. Sau đó cậu lấy cái dừa ra cho hắn ăn. Quả thật cuộc sống này cực kỳ thoải mái.
Tiêu Liêu thoải mái thở dài một hơi, nói: "Ai da, vẫn là nhàn rỗi thoải mái nhất. Mấy ngày nay làm em mệt muốn chết nhưng mọi chuyện cũng khá ổn rồi. Nghĩ lại liền cảm thấy vui vẻ."
"Mấy ngày nay thật sự vất vả cho em rồi." Cụ nhịn không được mà bóp bả vai cho cậu.
"Ừm, hơi mệt thật. Chẳng qua tất cả đều đáng giá." Tiêu Liêu nở nụ cười ngây ngô với Cụ.
Tiêu Liêu đang uống nước dừa thì chợt ngồi thẳng người, vỗ đùi Cụ, nói: "Phải rồi, cuối cùng bây giờ cũng nhàn rỗi. Chúng ta chờ chạng vạng lúc nhiệt độ giảm xuống rồi đi biển bắt hải sản đi! Em đã muốn lâu lắm rồi, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play