Cho đến tận khi Tiêu Liêu về nhà thì vẫn cảm thấy mình chưa bình tĩnh được. Chẳng lẽ chỉ cần sinh con thì bất kể là nam hay nữ thì cũng đều có công năng kia sao? Nó quá tuyệt vời nhưng sao có thể làm được như vậy? Nói đi nói lại thì cũng không phải không thể. Dù sao ngay cả con cũng có thể sinh thì tiết ra sữa có là gì. Cậu nhớ rõ thật ra cấu tạo và chức năng của ngực đàn ông đã hoàn thiện, chỉ là chưa phát triển, không gặp chuyện có thể kích thích nó sản xuất sữa mà thôi.
Thấy vấn đề này càng nghĩ càng xa, Tiêu Liêu lập tức rùng mình một cái. Quên đi! Cậu đang suy nghĩ gì vậy chứ? Mau chóng nghĩ đến chuyện khác thôi. A đúng rồi. Cậu nhớ vừa nãy ở chỗ Kiều Kiều, chú Lan nói muốn lấy cái gì làm tã cho con bé nhỉ?
"Lấy cái gì làm tã nhỉ?" Tiêu Liêu lẩm bẩm bị Cụ nghe được, sau đó hắn thuận miệng nói: "Không phải bông sao? Bây giờ ba đã biết cách dùng bông dệt vải. Miếng vải bông đầu tiên ba đã cắt làm tã, đang dùng cho con bé rồi."
"Ồ! Phải, phải! Em nhớ rồi!" Tiêu Liêu chợt nhớ tới, sau đó cậu lại không nhịn được mà cười to khiến Cụ cảm thấy hơi khó hiểu.
"A Kiều, em cười cái gì vậy? Có chuyện gì sao?"
"Ha ha ha ha, em đang nghĩ xấp vải bông đầu tiên được dệt ra không dùng để may đồ mà trực tiếp bị cắt thành tã thật sự rất thú vị. Em cảm thấy nếu chuyện này được ghi chép vào lịch sử dân tộc, e là người đời sau xem thì sẽ thấy hai chữ thái quá viết trên trán họ. Dù sau một món đồ có ý nghĩa mang tính thời đại thế mà lại có kết quả kỳ lạ như vậy thật sự rất thú vị. Ha ha ha…" Tiêu Liêu cười đến mức không đứng thẳng người được.
Tuy rằng Cụ không biết cậu mắc cười ở đâu nhưng vẫn bị nụ cười của Tiêu Liêu lây nhiễm. Hắn cũng không kiềm chế được mà cười theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play