"Này! Anh ấy…"
Lời Tiêu Liêu còn chưa dứt đã bị Cụ ôm vai xoay về hướng khác, chỉ nghe hắn nói: "Chúng ta đi lấy măng trước, lấy xong rồi đuổi theo."
"Ồ, được." Tiêu Liêu gật đầu. Cậu cũng nhìn ra quan hệ giữa thú nhân kia và Lưu Vĩ Hàng kia tuyệt đối không tầm thường, thậm chí có thể giống cậu và Cụ.
Sau đó Cụ cõng Tiêu Liêu đi chậm rãi trên đường, thú nhân kia cũng ôm Lưu Vĩ Hàng, nhàn nhã vung đuôi bò về phía trước làm cho Tiêu Liêu luôn kiềm chế không được mà nhìn cái đuôi tráng kiện của anh ấy.
Sau khi nhìn xong, Tiêu Liêu lại không kiềm chế được mà nằm sát xuống, lén lút nói với Cụ: "Anh ấy là ai vậy? Sao em cảm thấy hình như hai người quen biết nhau. Hơn nữa chẳng lẽ hình thú của thú nhân hình rắn đều giống anh ấy sao? Sao trước giờ em chưa từng nhìn thấy?"
"Cậu ấy tên Tư Trực, lớn lên cùng anh. Cậu ấy là trẻ mồ côi, trên cơ bản là trưởng thành trong gia đình anh. Tuy không ở chung nhưng cũng rất gần. Bọn anh đều là thú nhân thoái hóa, à… Chẳng qua bây giờ anh không còn nữa. Quan hệ của bọn anh rất tốt. Một tháng trước khi em tới đây, đột nhiên cậu ấy nói với anh rằng cậu ấy muốn ra ngoài xông xáo, sau đó một mình lên đường. Bọn anh không gặp nhau hơn nửa nửa năm rồi. Bây giờ cậu ấy đã về, hơn nữa còn đưa theo bạn tốt của em. Anh cảm thấy đây thật sự chính là duyên phận. Duyên phận sắp đặt nhất định chúng ta sẽ gặp nhau."
Chỉ tiếc là Tiêu Liêu lại không hề chú ý đến những lời thâm tình, chân thành này của Cụ mà dồn toàn bộ tinh lực ở phần đầu của câu chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play